Ngay lúc này, Lưu Toàn bên này cũng đã chỉnh sửa và xử lý xong những luận văn thu thập được ở trên mạng, có chút ngạc nhiên nói:
- Chủ nhiệm, năm nay anh phát biểu SCI 3 lần với tư cách là tác giả đầu tiên, thừa số ảnh hưởng là 31 điểm, tác giả thứ hai là 8 lần, thừa số ảnh hưởng là 60 điểm, thầy giáo chỉ đạo... Ồ, hai lần, thừa số ảnh hưởng là 9 điểm.
- Thừa số ảnh hưởng năm nay của anh đã đạt đến 100 điểm
Sau khi nói, Lưu Toàn bị con số này làm cho chấn động
Từ Tử Minh càng thêm sửng sốt.
Thì ra, lão Từ tôi cũng rất ưu tú đó chứ?
Sau khi một phen chuẩn bị, Từ Tử Minh vẫn có chút bất an.
Bản thân... chung quy là vẫn chưa có giải thưởng cỡ lớn nào
Ba giải thưởng lớn, một cái cũng chưa có.
Chức viện sĩ có phải là quá sức rồi hay không?
Bình thường mà nói, viện sĩ ít nhất cũng phải có giá trị của viện sĩ đúng chứ
Hoặc bù đắp vào một chỗ trống trong lĩnh vực nào đó ở trong nước, hoặc là... Thừa kế học thuật của một vị đại lão nào đó vô cùng tài giỏi, hoặc nếu không chính là người giành được giải thưởng lớn...
Bản thân, hình như một thứ cũng không có đúng chứ?
Buổi chiều, Từ Tử Minh chỉnh sửa và xử lý xong sau đó thu dọn lại, đi đến Cấp cứu.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, Từ Tử Minh giống như Lưu Toàn, lo lắng không yên.
- Chuyện đó, giáo sư Trần, tôi đến rồi
Từ Tử Minh nịnh nọt cười nói.
Trần Thương nhíu mày.
- Sao thế?
Từ Tử Minh xấu hổ cười cười:
- Chuyện đó... Giáo sư Trần, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy chức viện sĩ này...
- Ừm! Tôi không làm, thì cũng sẽ có một người khác đến làm, đúng không?
- Tôi cảm thấy tôi đã đi theo giáo sư Trần lâu như vậy rồi, tôi không thể đánh mất uy phong của giáo sư Trần được, nhất định phải cạnh tranh một chút.
Thực ra Từ Tử Minh nói không sai
Trong nhóm người làm ở Ngoại khoa Tim ở Trung tâm cấp cứu cùng với Trần Thương, thật đúng là chỉ có Từ Tử Minh mới đủ tư cách
Thế nhưng nếu như có một người khác, anh cũng không muốn để cho tên này đi tranh cử.
Trần Thương có chút suy nghĩ nói:
- Ừm, xem như là anh còn có lòng cầu tiến.
Thực ra, lòng cầu tiến của Từ Tử Minh là có đó.
Dù sao lúc đi theo Trần Thương học tập kỹ năng lâm sàng và phẫu thuật, một chút cũng không hề kéo chân.
Thế nhưng đối những giải thưởng này, vinh dự này, hay chức danh gì đó đều không hề để ý.
Người khác đều là chính cao cấp 2 thuần sắc, còn anh ta hiện tại vẫn là chính cao cấp 3.
Hơn nữa... Quan trọng là tên nhóc này không có một chút hoảng hốt nào.
Chuyện này làm cho Trần Thương có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Thế nhưng, anh ép buộc bản thân, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của anh ta.
Thực ra ưu điểm lớn nhất của Từ Tử Minh chính là trung thành, kiên định, thích học tập
Có lẽ dạng người này, tương đối thích hợp làm nghiên cứu khoa học, làm lâm sàng, không thích hợp làm chủ nhiệm lắm
Thế nhưng hết lần này đến lần khác Ngô Đồng Phủ lại cho Từ Tử Minh cơ hội trở thành chủ nhiệm, cũng thực sự là mắt bị mù rồi
Thật ra Ngô Đồng Phủ một chút cũng không hề ngốc, bản thân viện trưởng Ngô chính là xuất thân từ khoa Ngoại Tim, đối với khoa Ngoại Tim cũng rõ như lòng bàn tay.
Lúc Trung tâm cấp cứu mới bắt đầu xây dựng, đã tự mình cầm lái khoa Ngoại Tim, sau đó giao cho Từ Tử Minh.
Có thể thấy, viện trưởng Ngô Đồng Phủ nhìn người vẫn là rất chuẩn.
Qua những năm nay, con đường mà khoa Ngoại Tim đi mặc dù không phải là mới xuất hiện, thế nhưng chắc chắn là có tiến bộ.
Năm thực sự phát triển nhanh nhất, cũng chính là năm nay.
Thế nhưng đây cũng chính là Từ Tử Minh bắt kịp chuyến xe của Trần Thương
Nếu như cẩn thận suy nghĩ, anh chợt phát hiện, ưu điểm lớn nhất của tên nhóc Từ Tử Minh này chính là: Mệnh tốt, nhiều quý nhân
..........
- Giáo sư Trần, cậu nhìn, tôi có tư cách này hay không?
Từ Tử Minh cười cười đưa tư liệu qua.
Trần Thương trực tiếp xem qua các bảng biểu đã được tổng hợp.
Một đống lớn linh tinh hội trưởng của Hiệp hội Xã hội.
Những thứ này xem qua cũng hù dọa người, nhưng không hề có tác dụng thực tế nào, nhưng 100 điểm luận văn thừa số ảnh hưởng kia cũng không tệ lắm.
Còn có một vài phần thưởng nhỏ giành được trong phẫu thuật lâm sàng của năm nay, cũng xem như là có chút ít còn hơn là không có.
Hội viên của Hiệp hội AATS, đã giành được giải thưởng ở hội nghị thường niên của Hiệp hội AATS thực ra vẫn là có một giá trị nhất định.
Thứ này vẫn là rất tốt.
Trần Thương cũng không nghiêm túc xem kỹ, sau khi tùy ý xem một lúc, liền bỏ xuống.
- Được rồi, quay về chuẩn bị làm viện sĩ đi
- Hãy tìm quan hệ thật tốt, anh đừng lúc nào cũng rảnh rỗi, đến lúc đó cũng là do tổ giám khảo bỏ phiếu
- Chu Hoành Quang người ta đã tìm tôi mấy lần rồi, anh không thể tích cực một chút sao? Đây là bình chọn viện sĩ
....
Trần Thương lải nhải thật lâu, ngay cả bản thân cũng thấy có chút phiền.
Từ Tử Minh chỉ có thể đưa đến nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
- Giáo sư Trần... Tôi... Tôi thực ra vẫn còn kém một chút, không có giải thưởng lớn, cũng không có kế hoạch đặc biệt, càng không phải là nhân tài đặc biệt gì cả
Trần Thương lạnh lùng cười một tiếng:
- Anh cũng biết sao?
- Biết bản thân có khoảng cách mà lại không đến tìm tôi, để nghĩ biện pháp.
Từ Tử Minh xấu hổ cười cười:
- Đây không phải là lo lắng sợ cậu rước thêm phiền phức hay sao
Trần Thương không nhịn được lắc đầu, gặp phải tên này, thực sự là quá sợ rồi
Trong lúc nói chuyện anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một bức thư, đưa qua.
- Chuyện này quay về chuẩn bị một chút
Từ Tử Minh nghe xong, lập tức mơ màng
- Đây là thứ gì?
Trần Thương không nhịn được liếc mắt qua:
- Anh cảm thấy thế nào?
Từ Tử Minh lắc đầu.
Trần Thương cười nói:
- Đây là một tấm vé tàu đề cử anh trở thành viện sĩ
Từ Tử Minh nghe xong, trong lòng đương nhiên là không tin.
Làm gì có chuyện tốt như thế chứ?
Có thứ gì có thể để cho một người trở thành viện sĩ?
Trần Thương nhìn thấy nụ cười lương tâm của Từ Tử Minh, khóe miệng của anh không nhịn được giật một cái:
- Đi nhanh lên, đi nhanh lên, bây giờ tôi phát hiện càng nhìn anh thì càng phiền.
Từ Tử Minh chân trước rời khỏi.
Anh bên này đột nhiên có suy nghĩ mở thanh kỹ năng của Từ Tử Minh ra.
Thực ra, anh cũng lo lắng rằng khi bản thân đưa Từ Tử Minh lên thì liệu rằng có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Dù sao anh ta đi lên, thì có nghĩa là người khác chắc chắn không thể đi lên được.
Trần Thương nhìn vào hệ thống nhắc nhở, lập tức sửng sốt.
Thật lòng mà nói, anh có chút ngạc nhiên và mừng rỡ
Tất cả đều là đại sư rồi?
Được đó
Rất tốt rất tốt
Trần Thương nghĩ đến đây, hài lòng nhẹ gật đầu.
Từ sau khi bản thân rời khỏi thủ đô, Từ Tử Minh có đủ năng lực để đem theo ngành nghề này phát triển rồi
..........
Trong lòng Từ Tử Minh cảm thấy ngứa ngáy, sau khi trở về phòng làm việc, liền chuẩn bị mở bức thư ra.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Mà giáo sư Trần lại thần bí như thế, còn nói có thể khiến cho mình trở thành viện sĩ