Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1725 - Chương 1723: Mạnh Dạn Hơn Chút

Khi bac si mo hack full
Chương 1723: Mạnh Dạn Hơn Chút
 

Sau đó, Trần Thương gật đầu:

- Được rồi, ngày mai con sẽ đi, con sẽ bàn bạc với mấy người chủ nhiệm Lý về cách phân bổ 15 biên chế này.

Tòa nhà cấp cứu đã được xây xong, có tám tầng, và kế hoạch của Trần Thương là tách người ra.

Kế hoạch của Trần Thương là sử dụng tầng 1 làm phòng khám bệnh cấp cứu và sảnh cấp cứu, tầng 2 là phòng mổ cấp cứu riêng biệt, tầng 3 là khoa ngoại tổng hợp cấp cứu + khoa ngoại gan mật, tầng 4 là khoa ngoại tim mạch - lồng ngực cấp cứu, tầng 5 là khoa chỉnh hình cấp cứu + khoa ngoại tay, và khoa chăm sóc đặc biệt ICU ở tầng sáu, khoa nội thần kinh cấp cứu + khoa ngoại thần kinh ở tầng bảy, và khoa nội tổng hợp ở tầng tám.

Không thể nào, tám tầng thực sự là không đủ, chỉ có thể bao gồm càng nhiều phòng ban càng tốt.

Cứ như vậy, quy mô được tăng lên, và nhân sự phải được phân bổ.

Ngày hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, mọi người tổ chức và bắt đầu một cuộc họp.

Thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, mọi người cần suy nghĩ kỹ càng.

Lý Bảo Sơn là Phó chủ nhiệm của tòa nhà cấp cứu, và ông chịu trách nhiệm quản lý chung với Trần Thương.

Sau đó, Trần Thương có kế hoạch lại lần nữa tiến hành đưa vào một nhóm nhân tài ICU.

Xét cho cùng, khoa cấp cứu và ICU thực sự bổ sung cho nhau, không thể thiếu nhau, Trần Thương không chú ý đến, chủ nhiệm Lý đã lâu không tham gia vào công việc của ICU và cũng ứng phó không nổi.

Trần Thương quyết định chiêu mộ nhân tài, và anh đã để cho sếp cũ là Trần Bỉnh Sinh làm chủ nhiệm khoa Ngoại tổng hợp + khoa ngoại gan mật.

Khoa ngoại Lồng ngực Trần Thương quyết định tuyển nhân tài, những nhân tài này cần phải chiếm chỉ tiêu.

Cuộc thảo luận diễn ra căng thẳng, ai cũng muốn có thêm một vài nhân tài cho bộ phận của mình.

Dù sao, đấy có thể được coi là được phân bổ.

Khó khăn nhất của khoa ngoại thần kinh và ICU là bộ phận cần được đánh bóng, Trần Thương chỉ có thể chiến đấu để có thêm nhân tài bằng chế độ hợp đồng, hy vọng có thể giữ đến sau này

Sau một ngày thảo luận, cuối cùng danh ngạch đã được xác định, anh không dám trì hoãn quá lâu, liền vội vàng trở về thủ đô ngay trong đêm.

Hôm sau, bệnh viện báo hết chỉ tiêu.

Phòng biên chế nhân sự tỉnh đang lấy thông tin của từng bệnh viện, cũng cần tiến hành phê duyệt.

Tuy nhiên, sau khi nhân sự của tỉnh Nhị viện trình lên, phê duyệt đã được gửi trực tiếp cho trưởng phòng biên chế, là một người có khứu giác về chính trị rất nhạy bén, Lôi Doãn Đại biết phải làm thế nào.

Lập tức, ông cầm điện thoại gọi trực tiếp vào điện thoại của Tần Hiếu Uyên.

Lôi Doãn Đại không có chút kiêu ngạo nào.

Tuy là trưởng phòng biên chế nhưng ông cũng đảm nhận vị trí rất quan trọng.

Nhưng, Tần Hiếu Uyên là ai?

Đương nhiên, nói như vậy cũng không phải đang nói ông là hiệu trưởng trường đại học y khoa, là phó văn phòng giỏi cỡ nào.

Trên thực tế, hai người đều ngang hàng nhau, bộ phận biên chế là một bộ phận quan trọng của phòng nhân sự, Lôi Doãn Đại cũng kiêm vị trí phó phòng nhân sự.

Ngược lại, mặt mũi của Lôi Doãn Đại rất lớn.

Tuy nhiên, mấu chốt là Tần Hiếu Uyên này chính là cha vợ của giáo sư Trần Thương, đây là mấu chốt.

Trần Thương có một người cha đỡ đầu tên là Khổng Tường Dân ở Đông Dương, và một người bạn tên là Trịnh Quốc Đàm.

Nói xa hơn, Lôi Doãn Đại cũng không dám nghĩ đến.

Đây là tổ phó tổ chuyên viên của Ban Y tế Trung ương chuyên phục vụ các đồng chí lãnh đạo.

Anh ta không ngốc đến mức thách thức Tần Hiếu Uyên.

Thay vào đó, họ phải ưu tiên.

Vì vậy, ông chủ động gọi điện cho Tần Hiếu Uyên.

Sau khi Tần Hiếu Uyên nhận cuộc gọi, ông ngay lập tức mỉm cười và nói:

- Trưởng phòng Lôi, xin chào, xin chào. Có gì cần chỉ đạo sao?

Lôi Doãn Đại cười và nói:

- Lão Tần, anh đang nói móc tôi sao, chúng ta cũng đã quen nhau nửa đời người, còn chỉ đạo gì chứ

Tần Hiếu Uyên không vạch trần.

Bây giờ, Tần Hiếu Uyên ông thật sự có chút bành trướng nhỏ.

Rốt cuộc, ngay cả thị trưởng khi gặp ông ấy cũng sẽ cười nói vui vẻ, ông ta không dám và sẽ không cố ý truy tố gia đình ông ấy.

Trước đây, lãnh đạo các tỉnh, ban ngành này ít khi về tỉnh nhị viện mà thường là các đơn vị như Nhân dân tỉnh, Viện nghiên cứu tỉnh, Đông Đại nhất viện.

Nhưng gần đây thật lạ, kể từ khi Trần Thương kết hôn, khoa phục hồi chức năng tồi tàn của tỉnh nhị viện hiện tại đã khí thế ngút trời.

Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm khoa Phục hồi chức năng, người đang định về hưu bế cháu trai, cũng đã đề xuất ‘Chỉnh hình cột sống tổng quá’-, càng làm thì càng tự tin.

Lôi Doãn Đại rất giỏi trong việc hòa đồng với mọi người, ông ta không nói nhiều về những thứ vô bổ này, nói thẳng:

Viện trưởng Tần, tôi không dài dòng nữa. Đó là về danh sách khai báo do bệnh viện của anh gửi cho tôi, tôi đã xem qua. Hiện tại, tôi nghĩ có chút vấn đề

Tần Hiếu Uyên cau mày

Quả thật, một khoa của khoa cấp cứu có thể duyệt được 15 người thì… cũng vẫn hơi khó, tốt hơn là từng bước hoàn thành trong ba đến năm năm.

Tần Hiếu Uyên nghe xong, gật đầu nói:

- Ừm, Tiểu Trần cũng không hiểu chuyện, trưởng phòng Lôi chớ để ý. Cậu ấy vừa mới trở thành chủ nhiệm, cũng có tham vọng làm tốt công việc, vậy nên mới báo nhiều người một chút

Bây giờ tôi sẽ bảo cậu ấy làm lại cái khác…

Lôi Doãn Đại nghe vậy thì hơi sửng sốt, không phải Tần Hiếu Uyên đang đẩy mình vào hố lửa đấy chứ?

Tôi đâu có ý này?

Ông ta nhanh chóng giải thích:

- Khà khà, viện trưởng Tần, anh hiểu lầm tôi rồi.

Ý tôi là lần này tỉnh rất coi trọng công tác của Tòa nhà cấp cứu của tỉnh nhị viện, nên đặc biệt căn dặn tôi tận khả năng tạo điều kiện đáp ứng thông báo tuyển dụng nhân sự của các anh.

Ý tôi là, viện trưởng Tần, anh liên hệ với giáo sư Trần nói cậu ấy cứ mạnh dạn hơn chút. Chúng tôi có thể bật đèn xanh một cách thích đáng. Dù sao cũng là của người của tỉnh Đông Dương

Tần Hiếu Uyên lập tức hôn mê, ng thận trọng hỏi:

- Vậy thì… 20 người?

Lôi Doãn Đại cười nhẹ:

- Đã đủ chưa?

Tần Hiếu Uyên nuốt nước bọt, trong lòng nói một tiếng:

- Chẳng lẽ là… 25 người?

Lôi Doãn Đại:

- Anh có thể mạnh dạn hơn nữa

Tần Hiếu Uyên điên rồi

Ông đã làm viện trưởng lâu như vậy, hiếm có khoa nào cho 25 chỉ tiêu biên chế chỉ trong một năm

Từ khi nào mà phòng biên chế này dễ nói chuyện như vậy, Tần Hiếu Uyên nghiến răng:

- Trưởng phòng Lôi, anh cứ cho tôi một con số cụ thể đi, tôi thật sự đoán không ra, dù sao cũng không thể là năm mươi người

Lôi Doãn Đại vừa nghe xong, trầm mặc trong chốc lát:

- Ừm! Được, cứ dựa theo tiêu chuẩn này đi

………….

Câu nói này vừa nói

Tần Hiếu Uyên trực tiếp hoài nghi nhân sinh.

Cái này... Có chút quá khoa trương đi?

Một năm mà một phòng ban cho phê duyệt năm mươi biên chế, chuyện này... Chuyện này mẹ nó không phải điên rồi sao?

Cho dù là người có tố chất cực tốt, Tần Hiếu Uyên cũng không nhịn được thì thầm kêu lên:

- Trời ơi.

Cái này đừng nói là Tần Hiếu Uyên, tất cả các viện trưởng bệnh viện trên toàn tỉnh Đông Dương nghe thấy chuyện này, sau đó đều sẽ một mặt ước ao ghen tị nói một câu:

- Mọe nó

Kỳ thật, bệnh viện cạnh tranh xét đến cùng lại là nhân tài cạnh tranh, có tiền chắc chắn sẽ dễ nói, có sự nâng đỡ phát triển rất nhanh.

Thế nhưng bước tiếp theo có thể phát triển tất cả đều phải dựa vào nhân tài.

Bình Luận (0)
Comment