Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1724 - Chương 1722: Một Gia Đình Thú Vị

Khi bac si mo hack full
Chương 1722: Một Gia Đình Thú Vị
 

Hình như là bởi vì gặp phải người mẹ như thế này, có chút không thể ngừng lo

Người đàn ông nghe thấy tiếng thở dài này, cũng không nhịn được bật cười.

Cậu bé quay người:

- Ba cũng đừng có cười, nhanh đi lái xe nha.

Người đàn ông gật đầu rời đi.

Cậu bé nhìn ba của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, cha mẹ ngày nay thật không khiến người ta bớt lo được

Người phụ nữ nắm tay cậu bé đi ra bên ngoài.

Cậu bé nhếch miệng nói:

- Mẹ không thể sơ ý chủ quan đâu đấy, phải chú ý đến con

- Nếu như con chết rồi, ai cùng mẹ...

- Mẹ, ai nha, mẹ có thể đi bộ đừng chơi điện thoại di động hay không, nhìn đường kìa... Aizz

m thanh càng ngày càng nhỏ.

Sau khi ra đến cửa bệnh viện, Trần Thương và lão Mã nhìn nhau, lập tức ha ha ha cười lớn.

Đứa nhỏ này, thực sự là quá... Rất thú vị. Phải nói rằng gia đình này đều rất thú vị.

Dương Khiết dở khóc dở cười nói:

- Đứa bé này, thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười.

- Đây có lẽ là bậc phụ huynh khó đỡ nhất mà nó từng gặp phải

- Ha ha...

Lão Mã ở bên cạnh cũng vuốt mặt:

- Đứa nhỏ này thú vị thật, hai ngày này trở về tôi phải cố gắng một chút, phải thật nỗ lực

- Mẹ nó, trẻ nhỏ càng ngày càng tinh ranh, tôi đây phải cố gắng nặn ra một đứa, thằng nhóc này cũng không tệ

Đúng vậy.

Mọi người đều bị đứa bé này làm cho yêu thích.

Buồn cười, khiến ai nhìn thấy đứa trẻ này đều cảm thấy yêu thích.

Một nhà ba người này đi cùng một chỗ cảm giác cũng không tệ.

Bệnh viện luôn luôn có đủ chuyện thú vị và bất đắc dĩ, làm việc trong môi trường như vậy, thật sự rất cần có tố chất tâm lý nhất định.

.......

Phòng nhân sự của tỉnh Đông Dương đã có thông báo cụ thể, sắp tới có báo tuyển dụng nhân viên lên trên.

Sau khi tin này được ban xuống, Trần Thương rất quan tâm.

Sau khi một nhóm nhân viên này được tuyển dụng trở lại, sẽ trở thành thành viên trong nhóm của Trần Thương.

Đối với Trần Thương mà nói, tòa nhà cấp cứu của tỉnh nhị viện Đông Dương tuyệt đối là điều mà anh quan tâm nhất, cũng là một chuyện nghiêm túc nhất lúc này.

Ngày hôm sau vừa hay là thứ bảy, chủ nhật, Trần Thương dẫn theo Tần Duyệt trở về An Dương.

Dù vậy, khi đến bệnh viện đã khoảng mười một giờ trưa, Thường Lệ Na đang trực ban, thấy Trần Thương và Tần Duyệt tới thì mắt lập tức sáng lên.

- Ái chà chà, ma quỷ, còn biết quay về cơ à

Tác phong của Thường Lệ Na vẫn như trước.

Không bao lâu, Vương Dũng nghe thấy tiếng vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng làm việc, sau khi thấy Trần Thương, mắt sáng lên:

- Trở về rồi à, chủ nhiệm Trần

Trần Thương cười cười, có một đoạn thời gian không gặp Vương Dũng, cả người đã thành thục hơn rất nhiều.

Phía sau anh ta còn đi theo hai nghiên cứu sinh.

Con người chính là như vậy, cái họ cần chính là rèn luyện, từ năm trước đến năm nay, Vương Dũng đã có tiến bộ rất lớn, điều này đương nhiên không thể không có công một tay bồi dưỡng của Lý Bảo Sơn.

Hôm nay, thứ bảy và chủ nhật, nhưng ở khoa cấp cứu vẫn có không ít người.

Buổi trưa, Tần Duyệt về nhà, Trần Thương không về, mà là cùng Vương Dũng tìm một nhà hàng nhỏ que thuộc, sau khi đi vào, chủ quán đã nhận ra hai người bọn họ.

Đây là chỗ cũ.

Đã từng, Trần Thương vì giúp Vương Dũng hoàn thành sát hạch, sau mỗi ngày tăng ca phẫu thuật, đến tiệm cơm này, gọi hai món ăn, kêu thêm hai bình bia ướp lạnh.

Hiện nay, trong nháy mắt, đã một năm trôi qua.

- Hiện tại, bệnh nhân nhiều chứ? Quản bao nhiêu giường?

- 25 giường.

Trần Thương sững sờ:

- Nhiều như vậy?

Khoa cấp cứu ở đây cũng không hơn gì so với trung tâm Cấp cứu ở thủ đô, tất cả có 70 giường, đây là sau khi mở rộng.

Một mình Vương Dũng lại quản 25 giường, như vậy rất áp lực.

Trần Thương lập tức tò mò:

- Thạch lão sư thì sao?

Vương Dũng cười cười:

- Bây giờ, Thạch lão sư tuyệt đối sẽ khiến anh giật cả mình

Lúc kết hôn Thạch Na phải trực ban nên không đi được.

Cho nên lúc đó Trần Thương cũng không thấy.

Trước đây công việc chủ yếu của Thạch Na là quản bệnh nhân, dù sao lúc ấy bị người chồng mình hết mực chăm sóc phụ tình, còn phải nuôi con nhỏ, hiện tại đón cha mẹ đẻ tới chăm cháu, đã có nhà, áp lực cũng vơi đi rất nhiều.

Vương Dũng mỉm cười nói:

- Hiện tại, Thạch lão sư đã tìm được đối tượng, hai người họ sắp kết hôn rồi

Trần Thương sững sờ, lập tức hiếu kỳ hỏi:

- Ai thế?

Vương Dũng xúc động một tiếng:

- Giảng viên của đại học y khoa, trước đây là bạn học với Thạch lão sư, lúc ấy sau khi biết được chuyện của Thạch lão sư, ngày nào cũng rất quan tâm, hiện tại hai người rất tốt.

- Hơn nữa, Dương lão sư người ta đường đường chính chính là một người đàn ông tốt, cưng chiều Thạch lão sư hết mực, mùa xuân thứ hai trong đời, đây mới là hạnh phúc.

Trần Thương nghe xong, đột nhiên hiếu kỳ nói:

- Đúng rồi, con trai của Vương Khiêm cũng sắp đầy tháng rồi nhỉ?

........

Hai người cười cười nói nói, trong lúc bất tri bất giác đã uống ba bình rượu.

Giữa trưa, ba bình bia phối hợp với hai ba cái món ăn, hai người không biết như thế nào lại cầm đũa biểu diễn phẫu thuật.

Buổi chiều có người thay ca, bằng không Vương Dũng cũng không dám uống.

Nhóm người bọn họ của trước kia, hiện tại đều đã từng bước trở thành một phần không thể thiếu của khoa.

Buổi chiều, Trần Thương về nhà ngủ.

Sau khi tỉnh lại, Tần Hiếu Uyên ở trong thư phòng, thấy Trần Thương, hỏi một câu:

- Trong khoa đã chế định xong phương án thông báo tuyển dụng nhân viên chưa?

Trần Thương gật đầu, mở notebook ra, đưa ra một cái bảng biểu:

- Ừ, đã in ra, nhưng hơi nhiều người.

- Nhóm bác sĩ đầu tiên theo kế hoạch tuyển dụng của con là 50 người, trước tiên làm một cái khung, tiếp đó lần lượt tuyển dụng.

Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Tần Hiếu Uyên lập tức sửng sốt một chút:

- Năm mươi người...

- Aizz, con sẽ báo lên trên, cũng không biết Ủy ban Y tế và phòng nhân sự có duyệt hay không.

- Năm ngoái tất cả biên chế của bệnh viện chúng ta mới chỉ tuyển 30 người, hiện tại một cái khoa của con lại nhận năm mươi người, ha ha, không hổ là con

………………..

Điều mà Tần Hiếu Uyên lo lắng không phải không có lý.

Bây giờ đang trong thời kỳ chuyển tiếp, biên chế ngày càng ít, bệnh viện đang dần dần hủy bỏ biên chế và thiết lập một phương thức tổng thể kết hợp giữa chế độ hồ sơ và chế dố hợp đồng.

Vì vậy, biên chế được đưa ra một năm ngày càng ít đi.

Một bệnh viện không thể cho 50 người chứ đừng nói đến một khoa.

Phòng biên chế nhân sự tỉnh không phải là không muốn đồng ý, nhưng danh ngạch có hạn, tỉnh Đông Dương vốn đã kém phát triển, tài chính có hạn nên ai cũng không muốn cung cấp.

Sau khi nghĩ về vấn đề này, Trần Thương cũng cảm thấy có lý.

Tần Hiếu Uyên gật đầu:

- Chà, thật ra… Nếu nó được chấp thuận, ba đoán nó sẽ không khó coi, dù sao, cho ai hay không cho ai cũng tương đối phiền phức.

So với việc biên chế, chế độ hợp đồng thực sự không dễ dàng để thu hút nhân tài.

Xét cho cùng, với điều kiện của chúng ta, dù ở đâu thì mọi người cũng đều thích ba chữ ‘công việc chính thức’, đó là cái gọi là chén cơm manh áo.

Bình Luận (0)
Comment