Ngô Đồng Phủ thấy Lý lão tới, cũng sửng sốt một chút.
Thế nhưng, cuộc nói chuyện này, càng nghe càng thấy có gì đó không đúng...
Đây là thế nào?
Không phải Trần Thương đã kết hôn sao?
Làm sao cứ có cảm giác lão già này hình như muốn gả con gái cho Trần Thương vậy?
Nghe lời uy hiệp ‘có thiện ý’ của Lý lão, Ngô Đồng Phủ dở khóc dở cười nói:
- Thủ trưởng, Trần Thương, cậu ấy chỉ tới chỗ chúng tôi bồi dưỡng mà thôi, tôi cũng thực sự không có cách nào thăng chức Phó viện trưởng cho người ta
Ông sững sờ, lập tức liếc mắt, ý rất rõ ràng: Sao không nói sớm, lãng phí thời gian dài của tôi như vậy.
...
...
Trần Thương cũng không nhàn rỗi.
Vừa tới bệnh viện, sau khi lão Mã thấy Trần Thương, ánh mắt sáng lên, vội vội vàng vàng đi tới:
- Thương nhi, đi đâu thế? Tôi còn thấy có một vị đại lão đưa cậu trở về! Còn cả quân đội kia... Có chút lợi hại nha
Trần Thương liếc mắt, anh cảm thấy lão Mã hẳn là họ cẩu, họ Mã không phù hợp phong cách của anh ta, cái mũi này cũng quá dài.
- A.
Trần Thương ồ một tiếng, đi về hướng quầy y tá.
Lão Mã thấy thế, lập tức sửng sốt một chút:
- Nha!? A là có ý gì?
Dương Khiết cười nói:
- Chủ nhiệm Mã, chính là không muốn để ý đến anh đó
Lão Mã nghe xong, bất đắc dĩ thở dài, đối với Dương Khiết, lão Mã thực sự không thể nói lại
Dù sao, người ta động một chút lại buông một câu: Nghịch tử, đã quên ân bồi dưỡng rồi
Lão Mã thuộc về loại người mặc sức cho người ta đùa giỡn, thậm chí... Cũng thích pha trò.
Tuy anh ấy đã hơn bốn mươi tuổi, tâm tính lại như hơn hai mươi, luôn có một loại bản lĩnh cứng cỏi.
Khi hai người đang đùa giỡn bên này, có một người đàn ông ôm một đứa bé đi đến, bên cạnh có một người phụ nữ đi cùng.
Tuổi của hai người họ không lớn lắm, cũng khoảng ngoài ba mươi, đứa trẻ là một bé trai, chừng bốn năm tuổi.
Chẳng qua là đứa bé không khóc, chỉ nước mắt lưng tròng.
Thế nhưng người phụ nữ lại đang cười
Không sai
- Bác sĩ, tôi...
Người phụ nữ vuốt mặt, rất muốn đăng ký, nhưng đột nhiên không biết đứa bé có triệu chứng gì.
Người đàn ông ôm đứa bé cũng xấu hổ ở nơi đó dỗ con.
- Được rồi, là ba gạt con, trêu chọc con...
- Con đừng khóc, con trai, thật đó, ba chỉ đùa con thôi
Khi người phụ nữ đang muốn đăng ký, Trần Thương không nhịn được hỏi:
- Chào cô, sao vậy? Đứa nhỏ không thoải mái sao?
Vào lúc này, bé trai vội vàng tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, chạy về phía Trần Thương.
- Chú bác sĩ, mau cứu cháu, cháu không muốn chết, cháu muốn khám bệnh...
Vào lúc này, Trần Thương nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé, lập tức sững sờ, lão Mã cũng trợn mắt há mồm.
Dương Khiết không cẩn thận cười phì một tiếng.
Bởi vì trên mặt cậu bé đang trang điểm, lung tung, son môi, phấn mắt, cái gì cũng có, cả người trông giống hệt yêu quái
Mấu chốt là... Đứa nhỏ này đã trang điểm còn khóc, càng thêm buồn cười.
Trần Thương cũng là cậu bé nói đến cho sững sờ.
Sao lại… không muốn chết?
- Xảy ra chuyện gì vậy, anh bạn nhỏ, không thoải mái ở đâu?
- Mẹ nói cháu sẽ chết... Chú Bác sĩ, mau cứu cháu với.
Cậu bé nước mắt lưng tròng, rất sợ hãi.
Người phụ nữ không nhịn được trực tiếp bật cười một cái.
Cậu bé thấy thế, sốt ruột
Trừng mắt nhìn người phụ nữ, một bộ dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận buồn bực bi bô nói:
- Mẹ, mẹ chỉ có một mình con là con trai, mẹ còn cười
- Nếu như con chết rồi, ai sẽ chọc cho mẹ vui vẻ. Ai ăn cơm với mẹ, ai giặt bít tất cho mẹ
Được rồi, vốn Trần Thương và lão Mã không muốn cười, nhưng khi đứa nhỏ này chảy nước mắt, khóc rất thương tâm nói câu nói này, bọn họ cũng không nhịn được
Lúc này hình ảnh thực sự là có chút buồn cười.
Cậu bé lau nước mắt, trang điểm càng nhòe
Người phụ nữ nhịn không cười nữa:
- Không có việc gì, con trai, thật không có chuyện gì đâu.
- Ăn phải son môi không sao đâu
Đứa bé tan nát cõi lòng nói:
- Làm sao lại không có chuyện gì, có chuyện đó
- Con cũng sắp chết rồi, còn không có việc gì
- Mẹ, là con lừa hai người, thật sự thì con đã ăn son môi của mẹ, con còn ăn nhiều như vậy nữa, nước hoa con cũng liếm một ít.
- Bác sĩ, mau cứu cháu đi có được hay không, cháu không dám nữa.
Nói đến đây, cậu bé mở to đôi mắt sương mù mông lung ôm lấy chân Trần Thương:
- Chú Bác sĩ, van cầu chú, cháu không muốn chết...
Người đàn ông ở bên cạnh cũng dở khóc dở cười, nói với anh:
- Hôm nay về nhà phát hiện đứa nhỏ này lấy đồ trang điểm của mẹ nó ra nghịch, tự vẽ vợi lên mặt mình... chuyện này, cứ như vậy
- Sau đó, còn ăn một chút son môi.
- Mẹ của nó trở về nhìn thấy thì rất tức giận
- Hỏi nó sao son môi hết rồi?
- Đứa nhỏ này sợ cô ấy đánh nó nên sợ, nói mình bôi, sau đó đứt mất.
- Mẹ thằng bé tức giận nên đã hù dọa nó, nói những thứ này có độc, ăn son môi sẽ chết.
- Kết quả... Cứ như vậy, sợ quá nên khóc, nhất định phải nói mình sắp chết, dỗ thế nào cũng không được. Kỳ thật cũng không ăn bao nhiêu, chỉ một chút xíu, không có độc.
- Nhất định phải đến gặp bác sĩ! Chúng tôi nói cái gì cũng không tin
Trần Thương nhìn đứa bé đang ủy khuất, cũng buồn cười nở nụ cười.
Anh xoa đầu đứa bé, nghiêm túc nói:
- Hiện tại, chú có thể cứu cháu, thế nhưng... Lần sau chưa chắc chú đã cứu được cháu, về sau không được ăn thứ gì linh tinh, có được hay không?
Cậu bé rất có tín nhiệm với bác sĩ
Giống như trẻ nhỏ tin tưởng và ngưỡng mộ cảnh sát vậy.
- Được! Chú, cám ơn ngài, cháu không muốn chết...
Trần Thương vừa nói vừa đi tới quầy y tá, lấy ra một chai glucose, đàng hoàng bước ra ngoài:
- Hôm nay trở về thì cháu hãy uống cái này, vậy là được
- Thế nhưng, cái này chỉ có một bình, sau này không có nữa.
………….
Cậu bé ôm glucose vào trong ngực như nhặt được báu vật, cẩn thận từng li từng tí như sợ làm mất, như đây chính là sinh mệnh duy nhất của mình.
- Chú bác sĩ, bây giờ cháu uống luôn có được hay không? Cháu sợ mẹ cháu sơ ý sẽ làm mất nó...
Lời này vừa nói, Trần Thương suýt nữa thì bật cười.
Người phụ nữ đứng ở phía sau, không để ý đến việc con trai bôi nhọ mình, ngược lại chỉ cười khổ.
Trần Thương bảo Dương Khiết mở glucose ra, cũng không nhiều, là một bình nhỏ 100 ml.
Cậu bé cầm lên uống cạn.
Khi đứng trước sinh mệnh, cậu bé lựa chọn bình ‘nước thần’ này.
Sau khi uống xong, cậu bé vỗ bụng, hưng phấn nói:
- Chú bác sĩ, quả nhiên cháu đã khỏe rồi! Cám ơn ân cứu mạng của chú
Lão Mã đứng bên cạnh mặt mày tím tái, Trần Thương gật đầu:
- Trở về nhớ nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, thứ này chỉ có một bình duy nhất thôi.
Cậu bé thận trọng nhẹ gật đầu, giống như đang nhận sứ mệnh quan trọng
Tiếp đó nó nhìn qua mẹ, thở dài, đi đến bên cạnh người phụ nữ, tiếp đó chủ động vươn tay:
- Dắt con đi, cẩn thận đừng để con lạc mất...
Người phụ nữ gật đầu cười:
- Được rồi, nam tử hán của mẹ, mẹ sai rồi
Cậu bé thở dài:
- Aizz...
Sau một tiếng thở dài đó, thậm chí còn đưa tay lên vỗ trán, cũng không biết học ai, tóm lại rất thú vị.