..............
Các giáo sư rất quan tâm học sinh của mình, nhưng Trần Thương cũng không có trực tiếp đồng ý.
Sau khi chỉ có thể hơi chần chờ sau một lát, nói câu:
- Tốt, mọi người trở về nói với học sinh mình cần gửi một hồ sơ giới thiệu vắn tắt của bản thân gửi đến hòm thư cho tôi.
Trần Thương nói như thế, chủ nhiệm xung quanh đều vui vẻ lên.
Bất kể như thế nào, Trần Thương không có từ chối, điều này mang ý nghĩa còn có cơ hội.
- Tốt, tốt, vậy cám ơn giáo sư Trần
- Đúng, không quản có thể thành hay không, giáo sư Trần đã có lòng, tôi rất cám ơn
- Đúng, dù sao cũng là công khai thông báo tuyển dụng.
...
Trở lại phòng làm việc, Trần Thương lại gọi cho Lý Bảo Sơn hết một giờ đồng hồ.
Buổi chiều lại là phẫu thuật, một cuộc phẫu thuật độ khó không cao, cắt bỏ khối u trong đầu.
Hiện tại, Trần Thương giúp, Ngô Huy mổ chính.
Phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi.
Có thể là bây giờ, Hà Chí Khiêm vội vàng chạy vào khoa cấp cứu, vội vàng hỏi y tá:
- Giáo sư Trần đâu?
Y tá thấy chủ nhiệm Hà gấp gáp như vậy, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Hà, giáo sư Trần đã đi phẫu thuật
Sau khi, Hà Chí Khiêm biết được tin tức này đó, vỗ trán một cái
Đúng vậy, bây giờ, giáo sư Trần đang phẫu thuật, từ trước đến nay không cầm điện thoại, đã là thói quen.
Nghĩ tới đây, anh ta vội vàng đứng dậy chạy về phòng mổ.
Thật sự là người tính sao bằng trời tính được
Ai có thể nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy
Đi đi, Hà Chí Khiêm dọc theo đường đi không ngừng thở dài.
Khi đi đến phòng phẫu thuật, vừa đúng lúc Trần Thương bên này hết bận phẫu thuật.
Trần Thương càng ngày càng coi trọng Ngô Huy, càng ngày càng thích người này.
Năng lực học tập của người này quá mạnh.
Kỹ thuật phẫu thuật cắt bỏ khối u trong đầu là bản thăng cấp ở khoa Ngoại thần kinh, nhưng Ngô Huy làm chính là sinh động, mà còn ẩn ẩn có trình độ đại sư
Trần Thương nhìn thanh điểm kinh nghiệm, Ngô Huy đang sắp đột phá, chỉ thiếu một cơ hội, hài lòng nói:
- Chủ nhiệm Ngô, anh làm rất tốt.
Khuôn mặt của Ngô Huy đỏ lên, có thể được Trần Thương tán dương, đối với anh ta mà nói là vinh hạnh rất lớn.
Tất cả mọi người đã từng tận mắt nhìn thấy Trần Thương cắt bỏ khối u trong đầu, có thể nói giống như thao tác truyền kỳ
Ngay lúc này, Hà Chí Khiêm đi đến.
…………
Trần Thương nhìn Hà Chí Khiêm, lập tức sửng sốt một chút.
- Chủ nhiệm Hà? Thế nào?
Hà Chí Khiêm hít sâu một hơi, nhìn một phòng toàn người, không nhịn được trầm mặc một lát:
- Giáo sư Trần, anh đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh
Trần Thương gật đầu, cởi găng tay xuống, đi ra ngoài.
Anh một bên rửa tay, vừa cười nói:
- Thế nào, anh cũng muốn đề cử học sinh à?
Hà Chí Khiêm sững sờ:
- Học sinh? Không phải
Đang lúc nói chuyện, Hà Chí Khiêm nhìn một chút bốn phía tám hướng cũng không có người, trực tiếp xích lại gần Trần Thương bên tai, nhỏ giọng nói:
- Chu Hoành Quang, Parkinson
Một câu lập tức trực tiếp làm cho Trần Thương sững sờ ngay tại chỗ
Chu Hoành Quang là nhân vật lớn bao nhiêu?
Là người nổi tiếng.
Chính vào chủ nhiệm lớn của khoa ngoại Gan mật bệnh viện 301, chính là nhân vật thủ lĩnh trong lĩnh vực cấy ghép lá gan, đột nhiên Parkinson?
Cái này... Trần Thương trực tiếp lăng xỉu ngay tại chỗ, chính vào lúc này đại não đều mất đi năng lực suy nghĩ
Quá đáng tiếc
Chủ nhiệm Chu đối với Trần Thương cũng không tệ, đã sớm quen biết khi còn ở Nhị viện tỉnh Đông Dương, hai người cũng thường xuyên thảo luận ca bệnh cùng nhau, trao đổi các vấn đề phẫu thuật, vân vân.
Làm sao lại bị Parkinson?
Lúc này, trong lòng Trần Thương cảm giác vẫn còn đều khuất mắt.
Anh quay người nhìn Hà Chí Khiêm:
- Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao anh có thể biết? Mà còn... Lần này là lần đầu tiên phát tác?
Hà Chí Khiêm lắc đầu:
- Đại khái tôi chỉ mới biết tình huống một chút như vây, thế nhưng... Cụ thể như thế nào hiện tại tôi cũng không biết
Trần Thương vội vàng hỏi:
- Đại khái là dạng tình huống như thế nao?
- Sách đã làm xong đúng không? Lần cuối, xuất hiện sự chênh lệch với hiệu đính, đầu tuần ông ta đã thông báo cho tôi biết, nên tuần này tôi không liên hệ với ông ta
- Đi bệnh viện tìm ông ta cũng tìm không thấy, viện trưởng nói thẳng ông ta đã xin nghỉ.
- Tôi đã gọi điện thoại cho ông ta rất nhiều lần, nhưng không ai nhấc máy.
- Tôi cũng không để ý.
- Kết quả... Khi tôi đi vào bên trong khoa bọn họ để tìm người, ngẫu nhiên tôi nghe một người bạn học cũ nói chuyện
- Đầu tuần có một đài phẫu thuật chữa trị gan ngoại thương, khi phẫu thuật mấu chốt nhất, chủ nhiệm Chu đã lựa chọn độ khó cao làm cho nhất thùy đuôi của bệnh nhân bị tổn thương trong quá trình phẫu thuật chữa trị.
- Đây là một cuộc phẫu thuật có độ khó như thế nào thì anh cũng đã biết.
Trần Thương gật đầu.
Lúc ấy, toàn bộ tỉnh Đông Dương có thể làm phẫu thuật thùy đuôi bị tổn thương cũng không đến 3 người, người có thể làm tốt cũng chỉ có Trần Thương
Dĩ nhiên chủ nhiệm Chu Hoành Quanh chính là một trong 3 nhân tài kiệt xuất đó
Hà Chí Khiêm tiếp tục nói:
- Kết quả, vào thời điểm mấu chốt nhất, chủ nhiệm Chu đang chuẩn bị khâu lại, đột nhiên tay ông ta bắt đầu run rẩy, lúc ấy chủ nhiệm Chu trực tiếp giật nảy mình
- Cũng may ông ta quả quyết, vội vội vàng vàng rút tay ra ngoài, đình chỉ chính mình phẫu thuật, không có tạo thành tổn thương đối với gan
- Thế nhưng... Lúc ấy, chủ nhiệm Chu mặt mài đều xanh biếc
- Lúc ấy, chủ nhiệm Chu cho rằng chẳng qua là việc ngoài ý muốn, có thể là... Khoảng thời gian kế tiếp, tay của ông ta bắt đầu run rẫy liên tục trở nên nghiêm trọng.
- Hơn nữa, một cuộc phẫu thuật thì có rất nhiều người nhìn thấy đó mới là vấn đề, nhưng... Tất cả mọi người không nói, bởi vì ở trong khoa chủ nhiệm Chu rất được tôn trọng, vì lẽ đó chuyện này không bị lan truyền ra bên ngoài.
- Thế nhưng... Tôi nghĩ rằng chuyện này cũng không thể kéo dài được quá lâu, sớm muộn cũng sẽ có người biết rõ
Nghe thấy câu nói này, Trần Thương thật lâu mới nói:
- Có nghĩ rằng là chuẩn đoán sai hay không, dù sao... Không chỉ có Parkinson, loại bệnh tật này mới tay run
Hà Chí Khiêm lắc đầu:
- Tôi nghe nói... Đã làm kiểm tra, chắc là tám chín phần mười
Nghe thấy câu nói này, hai người đều trầm mặc.
Trần Thương cầm vòi nước trong tay cũng đã làm rơi vào bên trong bồn rửa tay.
Thế nhưng, trong lòng anh lại không thể để xuống đi
Khi, hai người rời khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thương với Hà Chí Khiêm đi đến bên trong văn phòng cấp cứu của chính mình.
Trần Thương nhịn không được lắc đầu.
- Trong lúc mấu chốt, đột nhiên bị Parkinson, cái này cũng... Thật sự là quá đáng tiếc
Hà Chí Khiêm nhịn không được xúc động một tiếng.
Trần Thương gật đầu:
- Đúng vậy, cái tên này, thời gian phát bệnhchậm một chút nữa không phải tốt hơn sao?
Viện sĩ Hà Chí Khiêm vốn chủ là những người tại chức, có năng lực lâm sàng cấy ghép lá gan cho mọi người.
Nhưng hiện tại, Chu Hoành Quang vẫn còn trẻ tuổi?
Trẻ tuổi thì sao
Đến Parkinson, nếu như bạn chính là thiên tài cũng vô dụng.
Về sau, phẫu thuật khoa ngoại và ông ta cơ bản là không có duyên với nhau.
Bác sĩ khoa ngoại rất cần một đôi tay, nó quý giá vô cùng, tất cả bản lĩnh đều nằm bên trên đôi tay.
Chuyển qua khoa nội?
Đây không phải phế đi nhân tài hay sao?
Có thể là, ông ta có thể so sánh với những người đặc biệt làm ở khoa nội sao?
Chênh lệch rất lớn