Nhưng, khu vực này không thể làm tổn thương các chỗ xung quanh.
Một chút bất cẩn, có thể làm cho tình trạng cơ tê cứng thêm trầm trọng hơn, thậm chí có thể dẫn đến lệch cạnh, tứ chi run rẩy
Đây chính là thứ Trần Thương nói đến, vì sao ngay cả anh cũng không thể cam đoan.
Bởi vì bản thân của đồi thị bụng nhân trung gian rất nhỏ, lại thêm dưới tình huống không nhìn thấy, dựa vào các mặt bao gồm các mặt kỹ thuật tinh chuẩn định hướng để tiến hành.
Điều này đòi hỏi bác sĩ mổ chính phải có đầy đủ nhận biết và khống chế đối với kỹ thuật này
Thời gian trôi qua từng giây từng phút
Ai cũng không dám thả lỏng.
Ngô Huy biết rõ độ khó trong đó, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ quấy rầy và làm ảnh hưởng đến Trần Thương
Anh cẩn thận duy trì trạng thái tinh chuẩn cao dài đến hai phút
Trong vòng hai phút này, không thể có chút chủ quan và thất thần nào
Bởi vì đã chào hỏi trước, vì thế mọi người đều nín thở ngưng thần, không nói một lời
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Chu Hoành Quang chứ không phải là Trần Thương
Tay của ông ấy còn đang không ngừng run rẩy
Đây chính là biểu hiện chủ yếu của Parkinson, duy trì liên tục run rẩy không ngừng.
Cho dù là lúc phẫu thuật, cũng chưa từng dừng lại
Vào lúc này, Trần Thương thậm chí muốn nhắm mắt lại.
Đáng tiếc, khi con người nhắm mắt lại, không gian cảm giác sẽ giảm xuống, vì thế nên Trần Thương cũng không dám làm như vậy.
Găng tay cảm giác trợ giúp, anh dường như có thể cảm nhận được một tia khác biệt.
Anh chú ý cẩn thận duy trì trạng thái này
Hiện tại, Trần Thương đột nhiên cảm thấy, nếu như có một bộ máy móc, máy móc có độ chính xác cao, tựa như so với xác suất trúng và xác suất thành công của phẫu thuật mà bản thân làm còn cao hơn nhiều
Từ lúc bắt đầu tính toán dụng cụ định hướng và tọa độ, lại đến đâm xuyên, đều cần bản thân phải khống chế.
Bởi vì ưu điểm lớn nhất chính là sáng tạo không thể nào
Thế nhưng điều này mang ý nghĩa không ổn định
Mà ca phẫu thuật như vậy, vừa khéo cần đến chính là thao tác ổn định.
Trần Thương cảm thấy, bản thân nên tìm đến mấy công ty lớn kia để tiến hành đầu tư, nghiên cứu và phát minh người máy phẫu thuật Parkinson.
Đương nhiên, loại độ khó này có lẽ sẽ rất cao.
Cần có rất nhiều thao tác thống nhất nỗ lực, còn phải phối hợp hạch từ, duy trì phẫu thuật PET chờ.
Trừ phi là nhà sản xuất lớn, người bình thường thật đúng là không thể làm được.
Ngay khi cây kim não trong tay Trần Thương đang khống chế định lượng và điều khiển nhiệt độ tần số vô tuyến, nhiệt độ ổn định 75° bắt đầu phát huy tác dụng
Ngay giờ phút này, người đang theo dõi phẫu thuật – Ngô Huy đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tay của Chu Hoành Quang đã bắt đầu giảm bớt độ run
Thật sự là đã giảm bớt
Hai tay lúc trước không ngừng run rẩy, đột nhiên dường như có dừng lại, tần suất và biên độ đều có thay đổi rõ rệt
Có hiệu quả rồi?
Thật sự có hiệu quả rồi sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Huy không nhịn được vui vẻ lên
Có chúy kích động
Quá thần kỳ, thật sự có hiệu quả rồi
Giáo sư Trần thật sự đã làm được rồi
Chữa trị Parkinson...
Ngô Huy thật sự không nghĩ đến, ca phẫu thuật lâm sàng Parkinson đầu tiên của giáo sư Trần vậy mà lại có thể thu được hiệu quả rõ ràng
Thành công
Nhất định phải thành công
Khoảng cách bắt đầu đã trôi qua 50 giây... 60 giây... 70 giây...
Mắt anh ta nhìn thấy thời gian đã sắp đến
Trần Thương cũng đã bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Mà lúc này, trong lòng Ngô Huy đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ, vì anh ta đã nhìn thấy rõ ràng một màn thần kỳ
Dừng lại rồi
Không run nữa rồi
Thật sự không còn động nữa
Hai tay của Chu Hoành Quang đã ngừng run rẩy
Giáo sư Trần thật sự sắp thành công rồi sao?
Nếu như ca phẫu thuật này thành công, chắc chắn sẽ mang ý nghĩa một lần nhảy vọt trong lịch sử chữa trị Parkinson
Đây chính là một lần thắng lợi trong mốc lịch sử.
Thành công rồi
Ngô Huy có chút vui mừng.
Mà lúc này, mọi người xung quanh cũng nhìn thấy cảnh này.
- Dừng lại rồi! Thật sự dừng lại rồi
- Đúng vậy, thật sự là dừng lại rồi, chuyện này... Giáo sư Trần làm được rồi
Sau khi thấy một cảnh này, tất cả mọi người đều trở nên vui vẻ.
Điều này quá thần kì
Ngô Đồng Phủ nghẹn họng sững sờ nhìn một cảnh này, có chút không biết nên nói cái gì
Ông ta lúng ta lúng túng tự nói một câu:
- Mẹ nó, thiên tài
Đúng vậy, Trần Thương thật sự là quá lợi hại rồi
.................
Thành công!?
Sắc mặt của Trần Thương rất vui vẻ
Anh cẩn thận từng li từng tí bấm nút tắt kim não.
Trong lúc bất tri bất giác, anh cảm giác sau lưng của mình đã ướt một mảng lớn.
Quần áo đã dán chặt vào cơ thể anh, cảm thấy không thoải mái chút nào.
Thế nhưng... Trong lòng anh đang rất sảng khoái.
Một cuộc phẫu thuật như thế, Trần Thương chỉ có chưa đến một nửa xác xuất thành công, vậy mà anh còn có thể làm được.
Giữa nhân bụng của đồi thực tế là quá bé, cho dù là kim não cũng trông có vẻ to hơn khu vực này.
Đặc biệt là trong hoạt động định lượng của việc điều khiển nhiệt độ, tần số vô tuyến, ổn định nhiệt độ, ổn định khoảng cách...
Tất cả đều cần sự ổn định
Mà ổn định mới chỉ là tiêu chuẩn đầu tiên.
Chu Hoành Quang nhìn tay của mình, muốn biểu hiện ra vẻ mặt kinh tởm, có thể là... Lúc này, ông ta biết rất rõ ràng, còn chưa thể bày bỏ tình cảm như vậy
Thế nhưng trong lòng ông ta đang chấn động thực sự.
Tốt
Tay tốt
Không run nữa
Trong lúc nhất thời, Chu Hoành Quang thật cảm giác cơ hội lại lần nữa tới với mình.
Giờ khắc này, cuối cùng ông ta cũng đã rõ ràng một chút, bài tiết của tuyến lệ có đôi khi lại có thể tùy ý như thế.
Dù là gây mê cục bộ cũng không thể khống chế
Từ nửa tháng qua là khoảng thời gian mà ông ta cảm thấy thống khổ nhất trong cuộc đời chính mình.
Đã qua
Tất cả đều đã đi qua
Nằm ngửa vị xuống, ngay từ khi nước mắt của ông ta chảy xuống cũng không quá nhiều, cũng không có người để ý đến.
Bởi vì cần quan sát nét mặt của ông ta, và kiểm tra đo lường phản ứng thần kinh đối với các loại tình huống, vì lẽ đó không dùng khăn lỗ che chắn.
Thậm chí ngay từ đầu gào thét, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trên người ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đang quan sát hai tay của Chu Hoành Quang.
Bọn họ phát hiện, tay của ông ta lúc này không hề run lên
Thế nhưng, một bên tiểu hộ sĩ lại rõ ràng nhìn thấy Chu Hoành Quang kích động nước mắt rơi đầy mặt.
Tiểu hộ sĩ này thấy thế, lập tức biến sắc, vội vàng lấy khăn lau sạch nươc mắt cho ông ta, khẩn trương nói:
- Giáo sư Trần! Hỏng, hỏng! Chủ nhiệm Chu không thể khống chế tuyến lệ chính mình, cứ liên tục rơi lệ
Câu nói này mới ra, lập tức mọi người xung quanh dời ánh mắt nhìn khuôn mặt Chu Hoành Quang
Phát hiện quả là thế
Nước mắt liên tục theo con mắt bên trong chảy ra.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sửng sốt
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ trong lúc phẫu thuật xảy ra vấn đề sao?
Lúc này, sắc mặt của Ngô Huy cũng đã biến sắc, có chút lo lắng nhìn Trần Thương một cái.
Nhưng, mặt của Ngô Đồng Phủ lại tràn đầy tò mò nhìn hai vị chủ nhiệm của khoa Ngoại thần kinh và nội khoa.
- Đây là... Tổn thương đến tuyến lệ thần kinh?
Hồ Truyền Bang nhíu mày:
- Không phải, nơi này là nhân bụng trung gian của đồi, chủ yếu khống chế chính là vận động, giống như các loại bắp thịt tê cứng...