- Làm sao lại xuất hiện loại tình huống này đây?
Triệu Phúc Nhuận cũng là ấn đường khóa chặt:
- Đúng vậy! Chuyện gì đang xảy ra?
Kỳ thật, hiện tại hai người đều cảm thấy có chút thương tiếc
Phẫu thuật không phải thành công sao?
Đây chính là một cuộc phẫu thuật trị liệu Parkinson chưa từng xuất hiện, rất có thể sẽ thành công
Có thể là... Vậy mà lại xảy ra di chứng như thế.
Quá đáng tiếc?
Chúng ta đều cảm thấy đã thành công 80%~90%, không nghĩ tới, vậy mà có thể xảy ra vẫn đề như thế này không rõ nguyên nhân
Cái này... Cái này cũng làm cho người ta lo lắng.
Nếu như cuộc phẫu thuật này thành công, Hồ Truyền Bang khẳng định, trung tâm Cấp cứu bệnh viện chắc chắn sẽ nổi tiếng trong và ngoài nước
Nơi đây sẽ là nơi dẫn đầu lĩnh vực khoa Ngoại thần kinh như cơn sóng lớn
Mà chính mình với tư cách chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh, tối thiểu nhất cũng không so Từ Tử Minh và Hà Chí Khiêm hai người chênh lệch hơn rất nhiều?
Chẳng may... Chẳng may chính mình lại có cơ hội cũng có thể lăn lộn thành Viện sĩ thì sao?
Vì lẽ đó, lúc này trong lòng Hồ Truyền Bang cực kỳ khẩn trương.
Bắp đùi
Trần bắp đùi, ngài hãy nghĩ biện pháp nhanh lên
Lúc này, Hồ Truyền Bang sốt ruột cũng không kém chút nào liền nhào tới.
Giáo sư Trần cố gắng
Khoảng cách của anh và giải Nobel chỉ chênh lệch một cái di chứng nước mắt, anh làm được không?
Lúc này, Triệu Phúc Nhuận thấy Hồ Truyền Bang khẩn trương như vậy, lập tức sửng sốt một chút.
Thế nhưng, đúng lúc không đến ba giây đồng hồ, anh bừng tỉnh lại
Cơ bản cũng chỉ là muốn lên xe
To dựa vào
Trách không được sao lại khẩn trương như vậy.
Đúng vậy.
Parkinson ai nói chỉ đơn giản là một cuộc phẫu thuật của khoa ngoại, đây là một cái ngành học, là lý niệm
Chính mình đồng dạng cũng có thể thêm vào đoàn đội?
Mình cũng phải lên xe
Trong lúc nhất thời, Triệu Phúc Nhuận cũng rất khẩn trương.
Ngược lại là Ngô Đồng Phủ trợn tròn mắt
Nhưng, lại thoải mái
Đến
Lão liếm chó
Hai người này, không cứu nổi...
Thế nhưng Ngô Đồng Phủ cũng cảm thấy quá đáng tiếc.
Nếu như Trần Thương thuận lợi làm tốt cuộc phẫu thuật lần này, tuyệt đối là được rất nhiều ích lợi.
Đạt được giải Nobel cũng là có khả năng
Đáng tiếc...
Giải Nobel không qua được nước mắt
Tất cả mọi người trợn cả mắt lên ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Trần Thương.
Liền hô to:
- Cố gằng lên
Ngô Huy cũng là nhịn không được hỏi:
- Giáo sư Trần, cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Làm sao cuộc phẫu thuật thành công mà lại rơi lệ?
Trần Thương nhíu mày
Mọi người đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết vì sao
Hiện tại, cái đầu nhỏ của anh nhanh chóng đưa ra rất nhiều câu hỏi, tất cả câu hỏi đều vây quanh chủ đề rơi lệ có liên quan gì đến thần kinh và bệnh tật
Chẳng lẽ do dây thần kinh thị giác đã làm cho giác mạc, mống mắt, thể mi và các mô khác tiết ra nhiều nước mắt do các yếu tố kích thích thần kinh?
Nếu không phải vì trong quá trình phẫu thuật tổn thương thần kinh trên mặt?
Còn vì thao tác bên trong quá trình dẫn đến hệ thống nước mát bị tắc nghẽn, bài tiết lệ dịch không thể thuận lợi xếp vào khoang mũi như bình thường, cho nên chảy ngược lại tràn ra ngoài mắt?
Rất khó
Hiện tại, Trần Thương cũng sắp muốn khóc.
Anh cũng đã làm mấy ngàn vạn cuộc phẫu thuật đều không có gặp phải chứng bệnh có vấn đề khó xử lý như vậy, vậy mà hôm nay lại mắc phải
Ngẫm lại anh đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương, áp lực như núi
Trần Thương phát hiện, nước mắt thật sự là vũ khí lợi hại nhất, để cho mình chân tay luống cuống
Chu Hoành Quang thực tế nhịn không được rơi lệ, quá hưng phấn, quá kích động.
Có thể là... Nghe thấy lời nói y ta, sau đó mặt của ông ta đỏ lên, không dám lên tiếng, sợ mình khóc càng dữ hơn.
Chính mình cũng hơn năm mươi tuổi, còn khóc nhè, như vậy là quá kém cõi
Vì lẽ đó, Chu Hoành Quang nhịn không được giả vờ không nói lời nào, khống chế cảm xúc lại nói.
Mà thấy Ngô Huy cũng đặt câu hỏi.
Chu Hoành Quang mới nhịn không được, cuối cùng nói:
- Cái này... Nước mắt không phải là di chứng phẫu thuật ngoài ý muốn, chỉ là tôi muốn khóc…
Một câu nói, liền làm cho đám người này bừng tỉnh lại
Trần Thương còn đang ngây ngơ tại chỗ, lại có chút thất thần
Thật sự bị ông ta hù chết
Tôi đều chuẩn bị kỹ càng trước khi mổ sọ, ông hãy nói cho tôi biết là ông chủ động chảy nước mắt đi.
Hiện trường đám người càng không biết nên khóc hay cười
Thế mà lại làm cho sợ bóng sợ gió một trận
Hồ Truyền Bang và Triệu Phúc Nhuận liếc nhau, đều là nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt, còn may
Thế nhưng hai người đều là hung tợn trừng mắt liếc Chu Hoành Quang.
Cái tên này.
Nam tử hán, đại trượng phu, chảy máu chảy mồ hôi không rơi lệ
Vậy mà muốn dùng nước mắt hù dọa giáo sư Trần chúng ta.
Hình như.. Trần bắp đùi chúng ta đã bị hù dọa thật.
Trần Thương bất đắc dĩ nhìn Chu Hoành Quang:
- Chủ nhiệm Chu, ông có thể nào chờ tôi công bố tin tức cuộc phẫu thuật thành công cho mọi người biết, sau đó mới khóc không được sao?
Chu Hoành Quang xấu hổ cười một tiếng.
Tất cả mọi người là nhịn không được bật cười.
Trần Thương tiếp tục nói:
- Nếu như vừa rồi ông không nói lời nào, ông khóc hay không khóc tôi không biết, khẳng định người khóc thật sự sẽ là tôi
Nói xong, nhìn bác sĩ gây mê:
- Chủ nhiệm Chu, lần sau nhất định phải gây mê mạnh một chút
………..
Cho đến bây giờ
Ngoại trừ chủ nhiệm Chu xúc động đến bật khóc, thì không có vấn đề nào xảy ra ngoài ý muốn cả, trên cơ bản phẫu thuật đã thuận lợi thành công.
Nhưng, sau đó tình huống như thế nào, vẫn phải cần một bước tiến hành quan sát, mọi người ai cũng không có năm chắc.
Chu Hoành Quang nhịn không được nói:
- Giáo sư Trần, tôi...Tôi về sau sẽ tái phát sao?
Trần Thương nhíu mày, cái này... Thật khó mà nói.
Dù sao nguyên nhân mắc chứng bệnh Parkinson cụ thể vẫn còn không rõ ràng.
Phương pháp trị liệu cũng quá đơn nhất.
Trần Thương cũng tương tự không thể xác định, phẫu thuật của mình có thể phát huy hiệu quả lâu dài hay không
Kỳ thật...
Nếu như có thể có hiệu quả trong vòng bảy tám năm thì càng tốt.
Cuộc sống sau này, cứ để sau này mà nói.
Ngược lại đến lúc đó, tuổi cũng đã lớn, cũng không thể làm phẫu thuật, Trần Thương cười nói:
- Cái này phải xem vận khí của chủ nhiệm Chu như thế nào
Chu Hoành Quang sững sờ:
- Vận khí? Vận khí tôi như thế nào?
Vào lúc này, Hồ Truyền Bang nhịn không được nói một câu:
- Người đàn ông thích khóc, vận khí cũng sẽ không quá kém
Một câu làm cho hiện trường lập tức tẻ ngắt
Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Hồ Truyền Bang.
Lúc này, trong lòng đồng chí Hồ Truyền Bang rất kích động, bắp đùi vẫn còn là bắp đùi
Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình cằm chằm, Hồ Truyền Bang nhịn không được hỏi:
- Tôi nói không đúng sao?
Tiểu hộ sĩ cười nói:
- Không phải, người phụ nữ cười vận khí cũng sẽ không quá kém sao?
Hồ Truyền Bang vẫy tay một cái:
- Kia là lời bình thường thôi
- Cô hãy suy nghĩ một chút đi, Lưu Bị thích khóc, khóc tới thành lập được một triều đại, còn có Lý Thế Dân thích khóc, khóc tới đất nước thịnh vượng, Lý Long Cơ cũng thích khóc...
- Vì lẽ đó, ưa thích khóc không phải chuyện xấu, chủ nhiệm Chu, nước mắt của ông lần này...Tôi nhìn ra chút ít có thể khóc lên một cái Viện sĩ