Lập tức, mọi người nở nụ cười
Chu Hoành Quang càng thêm đỏ mặt
Một cuộc phẫu thuật, giá trị và danh dự của chính mình, tuổi già khó mà giữ được
Tôi đường đường là một chủ nhiệm khoa ngọa Gan mật bệnh viện 301, tới trung tâm Cấp cứu một chuyến, để lại một cái biệt danh ‘Thích khóc’
Thôi thôi, nhìn thấy nơi này là phòng mổ của người ta...Mỗi người các người đều mang dao, cái kẹp, cái kéo, dao điện phần bên trên, tôi vẫn là không chấp nhặt với các ngươi.
...
...
Giữa nhân bụng của đồi tổn thương đã được điều trị thành công, mà còn hiệu quả không tệ
Tiếp theo, Trần Thương xử lý vết thương, sau đó, anh bắt đầu khâu lại vết thương.
Ngô Huy đứng đối diện Trần Thương, trong lòng tràn đấy sự khát khao đối với tương lai chính mình
Một cuộc phẫu thuật, đã không còn là ước mơ của Chu Hoành Quang
Đây chính là giáo sư Trần, Trần Thương đã làm nên một tương lai, cũng sẽ là thời kỳ bắt đầu của Ngô Huy.
Giờ khắc này, vận mệnh sự nghiệp của rất nhiều người đều nối liền chặt chẽ với nhau cùng một chỗ.
Vào lúc này, đột nhiên anh lại nhíu máy, nghĩ đến một chuyện
- Chủ nhiệm Chu, bây giờ ông còn muốn khóc không?
Chu Hoành Quang lập tức biến sắc
Quá đáng
Mọi chuyện đều đã đi qua, vậy mà Trần Thương vẫn còn muốn vạch ra khuyết điểm
Cậu cứ như thế này, tôi nhất định sẽ tìm người xử lý cậu
Bệnh viện 301 có rất nhiều đại lão đều treo quân hàm.
Mà Chu Hoành Quang tự nhiên cũng có quân hàm không thấp.
Ông ta nhịn không được liếc mắt:
- Cậu hỏi lại tôi...Nhất định tôi sẽ khóc thật cho cậu xem
Trần Thương nghe xong, lập tức nói nghiêm túc:
- Chủ nhiệm Ngô, một hồi ông quan sát cẩn thận một chút, người bệnh có khả năng bị rối loạn tinh thần. Đây là phản ứng bình thường sau phẫu thuật... Đa số tính tạm thời, không cần lo lắng
Chu Hoành Quang nghe xong, vội vàng biến sắc
Ta mẹ nó, không thể trêu cậu ấy
Có văn hóa không tầm thường sao?
Có thể muốn làm gì thì làm sao?
Tôi khóc... Muốn tôi khóc một lần là dễ sao?
Chủ nhiệm Chu vội vàng cầu xin tha thứ:
- Giáo sư Trần, tôi sai rồi, cái gì tôi cũng không có
- Tôi cảm thấy rất bình thường...
Trần Thương cười cười:
- Được, không có chuyện gì thì tốt
Nhưng anh cũng không phải cố ý nói đùa đâu
Khi anh tiến hành luyện tập phẫu thuật trong không gian mô phỏng, có những bệnh sẽ xảy ra biến chứng như vậy.
Một cuộc phẫu thuật cần phải quan sát cẩn thận trong vòng một tuần, nhưng dự đoán bệnh tình cũng không cần quá lâu.
Dù sao vết thương không lớn, cũng không có tiến hành phẫu thuật quy mô lớn trong đầu.
Tổn thương do châm cứu não mang đến cũng không diễn ra quá lâu.
Mà lúc này, thời gian cuối cùng bình chọn Viện sĩ khoảng cách càng ngày càng gần.
Chu Hoành Quang được đưa đến phòng bệnh giám sát.
Vào lúc này, tất cả mọi người bên trong phòng mổ có chút kích động
Không sai
Vào giờ phút này, từ ‘hưng phấn’ đã không đủ để biểu đạt tâm trạng trong lòng của bọn họ.
Hoàn thành một cuộc phẫu thuật như vậy, ý nghĩa tuyệt đối không phải bình thường.
Ngô Đồng Phủ hưng phấn đi tới, nhìn Trần Thương, muốn nói điều gì đó, cảm kích trong lòng mình rất nhiều
Có thể là... Nhìn thấy khuôn mặt Trần Thương không thay đổi, đứng ở nơi đó vậy mà nhất thời nghẹn lời.
Tiểu tử này, da mặt làm bằng cao su sao?
Chẳng lẽ cậu ấy không biết cười sao?
Đây chính là phẫu thuật Parkinson
Phẫu thuật như vậy, thậm chí có thể nói là cột mốc lịch sử trong nghiên cứu Parkinson.
Cậu...Cậu có thể bình tĩnh như vậy sao?
- Giáo sư Trần, cậu không hề có chút cao hứng nào sao?
Ngô Đồng Phủ thực tế là nhịn không được, đứng ngay tại đó, ông ta có chút lúng túng.
Trần Thương nghe tiếng lập tức sững sờ, quay người nhìn Ngô Đồng Phủ, suy nghĩ thật lâu, không biết nên nói cái gì...
Đột nhiên, anh nghĩ tới một câu:
- Cao hứng, nhìn thấy ông thật là cao hứng, viện trưởng Ngô
Một câu làm cho Ngô Đồng Phủ xém chút cắn lưỡi
Thần mẹ nó nhìn thấy tôi thật cao hứng
Tôi hỏi cậu là phẫu thuật thành công như thế, cậu không có chút cao hứng nào sao?
Ngô Đồng Phủ tức giận, khóe miệng ông ta co quắp một cái
Thế nhưng vừa nghĩ tới sự nghiệp Trần Thương, tranh thủ thời gian dừng co giật lại, dù sao... Cái tên này, đừng nói mình là cơ mặt co giật.
Ngô Đồng Phủ lắc đầu, xúc động một tiếng:
- Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phẫu thuật trị liệu Parkinson, mà còn... Hiệu quả còn rõ rệt như thế
- Cậu biết không? Có khả năng cậu đã sáng tạo ra một kỳ tích trong lịch sử
Trần Thương bên này cởi găng tay xuống, cởi áo phẫu thuật xuống, bên tai nghe thấy tiếng thổi phồng của Ngô Đồng Phủ, cảm nhận được điều hòa không khí gió chầm chậm lại, anh đột nhiên cảm giác thấy mọi việc rất dễ chịu, thoải mái
Ngô Đồng Phủ càng nói càng hưng phấn:
- Giáo sư Trần, cậu biết không? Nếu như cậu thật sự muốn nghiên cứu phẫu thật Parkinson, cậu có thể muốn... Giáo sư Trần, cậu biết không? Nếu cậu thật…
- Tôi biết.
Trần Thương thuận miệng trả lời một câu, lại một lần nữa để Ngô Đồng Phủ không biết nói gì nữa.
Ngô Đồng Phủ thật sự chỉ muốn đánh chết cái tên tiểu tử này
Chậm mấy giây, lúc này, ông ta mới hơi im lặng.
Thế nhưng, cũng không có bất cứ thổi phồng dục vọng của ông ta.
Tiểu tử này... Mẹ nó thích ăn đòn
Chờ đó, tôi mà nắm được nhược điểm của cậu trong tay, nhìn thử cậu còn có thể đắc ý như vậy nữa không
Ngô Đồng Phủ chỉ có thể nói:
- Tốt, không tệ, có gì cần, cứ việc nói, bệnh viện sẽ cố gắng hết sức có thể
- Cố lên
Lúc này, Trần Thương mới cười trả lời:
- Cám ơn viện trưởng Ngô! Có gì cần, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết
Trần Thương nhịn không được bắt đầu vui vẻ, nên nói câu này sớm một chút, ông ta chờ câu nói này cũng đã lâu
Ngô Đồng Phủ nghe xong, tức giận đến giậm chân một cái, lập tức quay người rời đi
Tiểu tử này
Rõ ràng là cố ý chọc giận chính mình.
Không đúng, chờ đợi mình nói câu này để chọc giận mình
Hiện tại tốt, được tiện nghi còn khoe mẽ
Ngô Đồng Phủ nhìn thấy Trần Thương nở nụ cười xấu xa, rất hối hận
………
Khoảng thời gian mà Chu Hoành Quang nằm viện, bên ngoài có thể là mưa máu gió tanh.
Thời gian bình chọn Viện sĩ ngày càng gần, tất cả mọi người đều đang phát huy các kiểu kỹ năng, cạnh tranh đang đến giai đoạn gay cấn
Nhưng khoảng thời gian này, có thể nói là mỗi người đều để lộ thần thông riêng.
Hiện tại, ánh mắt bọn họ đang tập trung lên Từ Tử Minh, hắc mã được quan tâm nhất lần bình chọn này
Vô thanh vô tức ở giữa, một mình tiến về trung tâm Barbican Luân Đôn, nhận được rất nhiều giải thưởng do Trung tâm Y học Sinh vật Thế giới tổ chức - Giải thưởng Y học Hằng năm
Tin tức này lập tức đã làm cho rất nhiều người hoang mang chấn động
Ai có thể nghĩ tới con cá ướp muối vậy mà có thể nhận được giải thưởng Y học Hằng năm?
Từ Tử Minh nhận được giải thưởng là vượt qua dự kiến của tất cả mọi người.
Thế nhưng, mọi người nhìn kỹ quá trình trao giải, cuối cùng lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có đôi khi, chúng ta phải biết mỗi người có một số mạng khác nhau
Mọi người lại kinh ngạc khi phát hiện, từ năm trước đến năm nay, bài phát biểu luận văn của thằng nhãi Từ Tử Minh lại có thể vượt qua150 điểm
Đây là một con số có thể làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Ngay cả《 The Lancet 》cũng có hai bài
Tiếp theo còn tham gia niên hội AATS 2020, lại nhận được giải Phát Hiện Mới Có Sức Ảnh Hưởng Nhất.
Cùng năm đó, Từ Tử Minh còn đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Trung tâm nghiên cứu Y học Bắc Cầu Động Mạch Vành, phụ trách nghiên cứu bắc cầu động mạch bệnh van tim dưới.