Quách Bảo Diệp bị Kiều Thành An nhìn chăm chú một cách thâm tình như vậy có chút thấp thỏm lo lắng
Mấy năm nay, cô ta cũng phát hiện bản thân sống thành dáng vẻ mà chính mình cũng chán ghét, lải nhải, lo âu, thậm chí không thể hiểu được giận dữ.
Vốn dĩ thân hình cô ta còn tương đối gọn gàng, cũng bắt đầu càng ngày càng béo, năm kia đột nhiên mất kinh khiến cho nàng cho rằng thời mãn kinh của mình đột nhiên tới sớm.
Đi kiểm tra phụ khoa, người ta cũng nói là hormone sinh dục thiếu.
Dần dần... quanh miệng mọc râu càng ngày càng rõ ràng, vì che lấp, cũng bắt đầu trang điểm đậm...
Tính cách cô ta càng ngày càng càng kém, nhìn ai cũng không hài lòng...
Hơn nữa, cô ta luôn cảm thấy Kiều Thành An thay đổi, gọi điện thoại lén lút, chắc là bên ngoài có người khác đúng không?
Việc này khiến cho Quách Bảo Diệp cũng có chút lo lắng
Kỳ thật, đối với ảo giác, bản thân người bệnh cũng không có cảm thụ rõ ràng, thậm chí rất nhiều thời điểm, là dễ dàng bị quên đi
Những lúc gọi điện cho Kiều Thành An của quá khứ, chẳng qua là khi nàng nhớ lại chuyện cũ mà sinh ra ảo giác.
Thật lâu sau, Quách Bảo Diệp thở dài, có lẽ tiếp tục duy trì tình trạng này, hai người đều cảm thấy không thoải mái chứ?
Lúc trước, khi Kiều Thành An đưa ra ly hôn, Quách Bảo Diệp rất kích động.
Nhưng... Hiện tại xem ra, tiếp tục giằng co cũng không có ý nghĩa.
Những năm gần đây, mình thật sự sống thành bộ dáng mà mình chán ghét nhất
Nhớ lại hồi xưa, hai người ngồi cùng nhau, chính mình từng kiêu ngạo nói với Kiều Thành An:
- Sau này, em 50 tuổi, cũng muốn xinh đẹp như hoa, em khẳng định không lải nhải than phiền, em tuyệt đối sẽ không giống như mẹ
Lúc trước, mình là ngốc biết bao
Cuộc sống luôn dạy chúng ta làm người
Cô ta đã thay đổi... Anh ta cũng thay đổi...
Có lẽ, ly hôn là lựa chọn tốt nhất
Nghĩ đến đây, Quách Bảo Diệp ngồi dậy, nhìn Kiều Thành An, nghiêm túc nói:
- Thành An, tôi đồng ý, chúng ta... Ly hôn đi
Kiều Thành An nghe vậy, sắc mặt anh ta biến đổi, vội vàng xoay người, một phen ôm lấy thân hình mập mạp đã có chút biến dạng của Quách Bảo Diệp vào trong ngực
- Không, bảo bối, không ly hôn, cả đời cũng không ly hôn
- Đều do anh, đều do anh
- Anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng
- Anh sai rồi, cho anh thêm một cơ hội, sau này anh nhất định sẽ càng thêm quý trọng em
Lúc này, Kiều Thành An khóc lóc nước mắt và nước mũi tùm lum, âm thanh cô ta nghẹn ngào, lại rất kiên quyết
Một màn này khiến cho Trần Thương đứng nhìn bên cạnh không nhịn được thở dài.
Vợ chồng như mười dặm hoa sen.
Thế sự phù trầm, nhân sinh tròn khuyết, đến mãnh liệt như sóng.
Năm tháng trôi qua, ao ào như nước,
Phấn mặt nước mắt như mưa tuyết, xem người thời nay si tuyệt như thế
Anh than một câu thổn thức.
………
Quách Bảo Diệp bị tất cả việc này làm cho sững sờ
Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết vì sao mình ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy thế giới biến thành như vậy
Chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ sao?
Nghĩ đến đây, Quách Bảo Diệp thật có chút không thể tin được, hết thảy là thật sự
Anh ta... Đã bao lâu không ôm lấy mình như vậy?
Mỗi ngày soi gương, bản thân cô ta đều cảm thấy chán ghét bản thân.
Loại cảm giác này thật sự không tốt
Nhưng, cảm nhận được Kiều Thành An ôm chặt lấy mình, tuy Quách Bảo Diệp vô cùng không nỡ, nhưng... ở nơi công cộng như vậy, cô ta vẫn hơi đỏ mặt xấu hổ
- Anh... Anh hãy thả tôi ra...
Quách Bảo Diệp thấp giọng nói.
Kiều Thành An lắc đầu:
- Không... Không! Anh sẽ không buông em ra, vợ ơi anh xin lỗi, là anh không tốt, không đủ quan tâm em
- Anh sai rồi, thật sự sai rồi
Quách Bảo Diệp nghe thấy những lời này, điểm mềm mại nhất trong lòng thật sự đã bị xúc động
Tuy rằng cô ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là... Giờ khắc này tốt quá
Nhưng, đúng ngay lúc này, Quách Bảo Diệp bỗng nhiên nghĩ tới điều gì
Cô ta vội vàng buông ra Kiều Thành An, vẻ mặt khẩn trương và bất an nhìn Trần Thương.
- Bác sĩ... Tôi... Có phải tôi mắc bệnh nan y gì hay không?
Quách Bảo Diệp không ngốc
Cô ta biết khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không không có khả năng như vậy
Chẳng lẽ... Mình bị bệnh khó chữa gì sao?
Nhất định là như thế này
Liên tưởng tới dáng vẻ và tình trạng thân thể của mình, Quách Bảo Diệp cũng là hai mắt đẫm lệ mông lung, thật sự là quá đáng tiếc
Quách Bảo Diệp nhìn chằm chằm Trần Thương, đôi mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
Anh thấy thế, tức khắc nở nụ cười.
- Chị, chị đừng lo lắng, không phải bệnh tật nguy hiểm gì
- Chị chỉ là trong não mọc một bướu lành, cắt đi thì tốt rồi, không phải phẫu thuật lớn
Kiều Thành An vội vàng tiếp nhận câu chuyện, nhìn chằm chằm Quách Bảo Diệp nói:
- Vợ ơi, đều là do anh, anh không đủ quan tâm em.
- Mấy năm nay khổ em, về sau anh... Nhất định sẽ đối xử tốt với anh
Quách Bảo Diệp nghe tiếng, cũng là đỏ mặt.
- Là tôi trở thành dáng vẻ mà mình chán ghét nhất, tôi nói rồi... Tôi muốn khi 50 tuổi cũng phải khỏe mạnh xinh đẹp, không lải nhải than phiền với anh, không quát mắng con cái, hiện tại tôi... Có đôi khi căn bản không thể khống chế bản thân...
Kiều Thành An vội vàng giải thích nói:
- Không, không trách em
- Đều là do bệnh tật
- Em bị u tuyến yên, hormone hỗn loạn khiến cho dáng người mập mạp, rạn da, mọc râu, nổi mụn,… đều là biểu hiện của bệnh tật
- Vợ ơi, em yên tâm, giáo sư Trần khẳng định có thể phẫu thuật thành công.
- Chờ em phẫu thuật xong, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, tới khi em ra viện, anh sẽ cùng em rèn luyện thân thể...
Trong văn phòng, hai người cứ như vậy lẫn nhau nói ra tâm sự, khiến cho người khác nghe mà cảm khái
Kỳ thật, cẩn thận ngẫm lại, chúng ta đâu khác gì?
Chúng ta dành sự kiên nhẫn lớn nhất, tính tình tốt nhất cho người khác, ngược lại để lại mặt táo bạo nhất, không tốt nhất cho người thân.
Bỗng nhiên quay đầu lại, lại kinh ngạc phát hiện, thì ra... thứ trân quý nhất, bản thân mình chưa từng coi trọng.
Quách Bảo Diệp nằm viện
Kiều Thành An ngày nào cũng mang cơm sáng, cơm trưa, cơm tối, ngồi bên cô ta tâm sự cuộc sống, tâm sự chuyện con cái, tâm sự chuyện quá khứ.
Những ngày này là ngày mà Quách Bảo Diệp cảm thấy vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này.
Kiều Thành An không nói cho Quách Bảo Diệp biết cô ta bị ảo giác.
Quách Bảo Diệp cũng không nói cho Kiều Thành An biết... Nên dẫn đến hiểu lầm như thế
So sánh với thế giới lạnh như băng, mỗi ngày ở trong bệnh viện đều trình diễn các câu chuyện về tình thân, về tình yêu
Ngô Huy tự mình phụ trách điều trị cho Quách Bảo Diệp, nhưng, anh ta lại vô cùng hâm mộ
Cũng không phải mỗi một cặp tình nhân đều có thể về chung một nhà.
Trong xã hội này, rất nhiều người cảm thấy: Kẻ có tiền cuối cùng sẽ thành người một nhà, giống như là vợ của anh ta.
Mỗi nhà đều có nỗi khó khăn.
Hiện tại, Ngô Huy cũng rất bình tĩnh, sắp sửa mở phiên toà, rốt cuộc anh ta có thể lấy được quyền nuôi nấng con cái hay không, trong lòng anh ta cũng không chắc
Ngô Huy lắc đầu.
Đàn ông 40 tuổi, chưa làm nên trò trống gì thì khó mà thành đạt.
Anh ta biết bao lần hy vọng bản thân có thể một lần nổi tiếng
Anh ta dựa lưng vào tường, nhìn hay người Kiều Thành An thân mật trong phòng, bỗng nhiên hâm mộ trong lòng