- Thế nhưng, chuyện này đồng thời không thực tế
Sau khi Trần Thương nghe xong, ánh mắt anh sáng lên, nếu như triệu chứng đơn thức chuột nâu Parkinson thành công nghiên cứu ra có thể đẩy mạnh phát triển, đây chắc chắn là một tin tốt
Trần Thương nghe thấy Tề Khải vừa cười vừa nói không thực tế, cũng không tức giận, mà là mỉm cười
- Được rồi, chủ nhiệm Tề, vậy tôi về trước đây, ngày mai lại đến thăm hỏi
Tề Khải lập tức cười nói:
- Ừm, chú ý an toàn, à đúng rồi, xe tôi đưa cho cậu hãy làm giấy thông hành, cái này cho cậu.
Nói xong, Tề Khải đưa một tấm thẻ công tác cho Trần Thương:
- Cất cho kỹ, cái đồ chơi này không phát nhiều đâu.
Trần Thương nhận lấy xem, thẻ công tác màu xanh, phía trên có thẻ quẹt, có thể mở cổng của phòng thí nghiệm.
Trần Thương lập tức ngạc nhiên cười cười:
- Cảm ơn chủ nhiệm Tề, ông yên tâm đối với tôi như vậy, cẩn thận tôi đem chuột nâu bảo bối của ông mang về nhà
Tề Khải lập tức vui vẻ:
- Giáo sư Trần, nói câu thật lòng, cậu thực sự là thiên phú bẩm sinh, tôi không nghĩ đến một bác sĩ lâm sàng như cậu, trình đọi tạo mô hình và thiên phú lại cao như thế
- Tôi còn đang muốn kéo cậu qua đây để làm phụ tá cho tôi
- Như thế nào? Suy nghĩ thử xem, thực ra tiếp xúc với chuột, so với tiếp xúc với người còn tiết kiệm tâm sức hơn nhiều
Trần Thương cười lên.
Lời nói này không giả.
Không khí và hoàn cảnh làm việc của toàn bộ khu viên thí nghiệm, tất cả mọi người đều rất thích.
Nhưng Trần Thương thích nhất vẫn là nuôi dưỡng những thứ thực dụng như gà vịt dê bò heo thỏ ở khu D.
- Chủ nhiệm Tề, nếu như ông đem cho tôi một chú thỏ ở khu D, tôi sẽ suy nghĩ làm cùng ông một ngày
- Đi đi đi! Đi nhanh lên
Thế nhưng, chủ nhiệm Tề vẫn nói trợ lý đưa đên vài cân trứng gà:
- Mang về bồi bổ.
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Mẹ nó, có rõ ràng như thế sao?
Chủ nhiệm Tề vỗ vào bả vai của Trần Thương:
- Đều là người từng trải
Khuôn mặt của Trần Thương lập tức đỏ lên, lái xe rời đi.
Viên khu thí nghiệm ở Phòng Sơn, cách nội thành một khoảng đường đi, lái xe cũng thuận tiện hơn.
Giấy thông hành này là Trần Thương không nghĩ đến.
Giấy phép chiếc xe hiện tại của Trần Thương là ở nói khác, trên cơ bản Nhị Hoàn thường bị cản lại, nếu khôn phải là giấy thông hành đặc biệt, bình thường lái xe vào Nhị Hoàn thực sự rất phức tạp
Thế nhưng, chiếc xe Panamera hiện tại này của Trần Thương đac không còn là chiếc xe và giấy phép trân quý nhất của anh.
Mà trên chiếc xe của anh đã đầy ấp một đống giấy thông hành.
Ví dụ như quân đội thủ đô, Trung Nam Hải... các loại, rất nhiều nơi xe của Trần Thương cơ bản đều không bị cản trở
Dù sao, những nơi này lái chiếc Panamera thực sự không nhiều, hơn nữa còn là giấy phép bom 66666, người bình thường thì ai lại lái chiếc xe này đi rêu rao.
Lúc bắt đầu mọi người cảm thấy Trần Thương khá rêu rao, sau đó phát hiện... hóa ra giáo sư Trần không có tiền để đổi xe
So sánh với những giấy thông hành này, chiếc xe này thực sự là quá thấp điệu rồi
Sau khi lái xe về đến nhà, Trần Thương liền bắt nồi nước nấu cơm.
Trứng gà của nhà này nuôi chắc hẳn mùi vị rất ngon nhỉ?
Đột nhiên, Trần Thương có điều suy nghĩ.
Điểm kích trứng gà.
Lập tức một trận thông tin xuất hiện:
[Một trái trứng dinh dưỡng phong phú, đây là quả trứng của một con gà đã lớn lên bằng ngũ cốc hoa màu!]
Hại
Được đó?
Trần Thương đột nhiên phát hiện, bản thân thực sự là đã coi nhẹ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống.
Sau khi Tần Duyệt trở về, lúc nhìn thấy Trần Thương, sắc mặt lập tức vui vẻ.
- Tiểu tặc, rốt cuộc anh cũng biết về nhà rồi
Mấy ngày nay, ngày nào Trần Thương cũng trở về khá trễ, Tần Duyệt đều không nhìn thấy
Lúc này, cả bàn đồ ăn thơm nức mũi đã làm xong
Trần Thương vội vàng nói:
- Rửa tay ăn cơm
Tần Duyệt híp mắt, nhíu mũi lại, khuôn mặt nghịch ngợm nói:
- Ăn gì mà ăn
- Anh rốt cuộc là soái ca ở phương nào, còn không mau hiện nguyên hình, khoanh tay đi ngủ
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Bó tay cái gì?
Tần Duyệt ngẩng đầu lên, đỏ mặt:
- Đi ngủ! Không phải chịu trói
Trần Thương lập tức cười lên:
- Em đó, suốt ngày học mấy thứ lung tung này ở đâu không?
- Ăn cơm trước
Tần Duyệt thấy thế, vội vàng bĩu môi:
- Thôi đi! Thôi đi! Em không ăn cái này
....
....
Chủ nhiệm Tề có tổ của chính mình ở khu viên thí nghiệm, ngày nào không muốn về nhà, thì sẽ nán lại ở chỗ này.
Thỉnh thoảng sẽ dẫn theo học sinh mổ gà lấy trứng, hoặc là kiểm tra dê làm thành xiên.
Đương nhiên, bình thường động vật làm thí nghiệm đều sẽ có đường tắt xử lý đặc biệt.
Cái này cũng không thể ăn
Lúc Trần Thương đi học, từ trước đến giờ đều không dám ăn thịt thỏ ở căn-teen của trường học, luôn luôn lo lắng trung tâm thí nghiệm và chủ nhà ăn có giao dịch tư gì đó
Lão Tề là một người cuồng công việc, rất có nghiên cứu đối với thí nghiệm động vật.
Tạo mô hình cần thời gian mấy tiếng đồng hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau, chủ nhiệm Tề cũng giống như ngày thường, sáng sớm đã đi đến phòng thí nghiệm, quan sát tạo mô hình chuột cải tiến của hôm qua.
Các học sinh đều biết rõ thói quen của chủ nhiệm Tề, nên sáng sớm đã đi theo sau.
Sau khi Tề Khải đi vào, phát hiện chuột tạo mô hình hôm qua đã chết vài con, các học sinh đã sớm xử lý.
Lúc Trần Thương nhìn thấy bọn họ xử lý, nhìn thấy trong miệng bọn họ còn nói ráng lên, Trần Thương còn hỏi qua các học sinh một vấn đề:
- Lúc mọi người xử lý, vừa rồi là... đang đọc thầm Chú Đại Bi sao? Hay Chú Vãng Sinh?
Học sinh sững sờ, lắc đầu:
- Không phải, tôi là đang nói, nếm trải khổ trong khổ, mới là chuột trong chuột
Đúng vậy
Không có chuột sống, hoặc tự mình chết, hoặc tao giúp mày chết, nói tóm lại là chỉ có một con đường như thế.
Giá trị bản thân của nó không được tăng lên, khôg đáng một đồng.
Cũng giống như trước khi thành công, không từ bỏ, nếu không nhất định sẽ phí công.
Trần Thương đột nhiên cảm thấy, cả đời này của con chuột, cũng thật là sống đầu đường xó chợ.
Cũng giống như một vị tiến sĩ thực tập sinh kia nói: Nến trải khổ trong khổ, mới là chuột trong chuột.
....
Chủ nhiệm Tề giống như ngày thường, bắt đầu kiểm tra xác suất thành công của tạo hình hôm qua.
Học sinh ở một bên làm thống kê
- Số hiệu PD20102131, triệu chứng: đứng im tính rung động 9 phần, cơ tê cứng 0 phần, hành động chậm chạm 0 phần...
Ánh mắt của Tề Khải sáng lên:
- Đây là một tạo mô hình PD một triệu chứng?
Học sinh liền vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy
Tề Khải nghe xong, lập tức vui vẻ lên:
- Xem ra nghiên cứu của tôi vẫn có thể dùng được
Các học sinh đồng loạt khen ngợi:
- Thầy giáo lợi hại!
- Đúng đó, thầy Tề, thầy làm thế nào được vậy ạ
Tề Khải rất hưởng thụ cảm giác giác này, nhàn nhạt cười cười:
- Tiếp tục kiểm tra các mẫu khác.
- Số hiệu PD20102132, triệu chứng: đứng im tính rung động 9 phần, cơ tê cứng 0 phần, hành động chậm chạp 0 phần...
- Số hiệu: PD20102133... đứng im tính rung động đơn giản
Số hiệu PD20102135
Kèm theo kiểm tra, các nhân viên công tác liên tục nói, tất cả mọi người ở hiện trường đều nín thở
Tề Khải cảm thấy da đầu của bản thân tê dại
Tôi... Tôi lại làm được tạo mô hình chuột nâu một triệu chứng của hội chứng Parkinson?
Nghĩ đến đây, hô hấp của Tề Khải dồn dập.