Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1768 - Chương 1766: Giáo Sư Trần Tuyệt Nhất

Khi bac si mo hack full
Chương 1766: Giáo Sư Trần Tuyệt Nhất
 

Nhìn chằm chằm vào đám chuột nâu xinh đẹp gợi cảm đáng yêu này, hai mắt ông ta sáng lên

Tôi lại lợi hại như thế sao?

Không chỉ có bản thân lão Tề vui sướng như vậy.

Mọi người xung quanh cũng đều rất hưng phấn.

Các học sinh cũng rất kích động.

Dù sao chắc chắn đây được xem như là thành quả không tầm thường.

Tạo mô hình chuột nâu Parkinson một triệu chứng, cuối cùng cũng có một lần tiến triển đột phá

Mọi người lại lần nữa kêu hò khen ngợi.

- Thầy ơi, cái này thầy làm sao được thế ạ?

- Đúng vậy đó, đây chắc chắn là một lần đột phá ghê gớm

- Em dám cam đoan, năm nay thầy dựa vào cái này, nếu như tiếp theo có thể nghiên cứu ra được, ba giải thưởng lớn chắn chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì

- Tán thành, thầy ơi, thầy thật quá lợi hại rồi

Nghe thấy học sinh thổi phồng, lão Tề lần này thực sự xúc động

Ông trời ơi

Tôi... lão Tề, cuối cùng cũng sắp đón được thời khắc vinh quang của cuộc đời này sao?

Đúng rồi

Ghi chép thí nghiệm tạo mô hình của ngày hôm qua.

Ông ta liền vội vàng đứng dậy:

- Tiểu Hà, mang ghi chép thí nghiệm của tôi đến đây, để tôi xem quá trình tạo mô hình của ngày hôm qua

Tề Khải đột nhiên nghĩ không ra hôm qua bản thân đã làm cái gì

Nhất định là do tuổi của chính mình đã lớn rồi, vừa mới kích động, liền quên mất

Ngay lúc này, một học sinh của Tề Khải đột nhiên nói:

- Thầy ơi... Cái này... Cái này hình như là nhầm lẫn rồi ạ

Tề Khải lập tức sững sờ:

- Cái gì nhầm lẫn rồi?

Học sinh cười cười ngại ngùng:

- Thầy, một đám chuột nâu này, hình như là mô hình chuột nâu giáo sư Trần tạo...

- Của thầy là ở bên cạnh... Lúc nãy là Tiểu Trương nhầm lẫn rồi.

Tiểu Trương nghe xong, vội vàng nói:

- Đây là của thầy mà?

Học sinh nọ khụ khụ một tiếng:

- Thầy ơi, thầy quên là thầy đã chủ động đổi cho giáo sư Trần sao?

Lập tức, bên trong căn phòng rơi vào im lặng.

Tề Khải nhìn vào các loại tạo mô hình chuột nâu Parkinson thành công kia.

Có rung động, có hành động chậm chạp, có cơ tê cứng, còn có một con dáng đi không ổn định, vừa đi vừa ngã...

Cảnh này, hài hòa cỡ nào...

Tề Khải đang nhìn, há miệng, chậm chạp không nói gì.

Các học sinh xung quanh cũng đều sửng sốt

Bọn họ lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên an ủi thế nào.

Tề Khải thở dài.

Thời khắc vinh quang của đời mình, chỉ kéo dài chưa đến 10 phút đã tan vỡ.

Vào lúc này, Tiểu Hà đưa ghi chép thực nghiệm của thầy ra.

- Thầy ơi, ghi chép thí nghiệm của thầy

Trong mắt Tề Khải toàn là oan ức:

- Không xem nữa, không xem nữa

Quá ức hiếp người rồi.

Tôi dễ dàng sao

Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng Tề Khải an tâm hơn nhiều

Đúng rồi...

Mình nói mà, bản thân mình làm gì mà lợi hại như thế chứ

Cảm giác cá ướp muối mặc dù không tốt, nhưng quý ở tấm lòng.

Thế nhưng, Tề Khải đột nhiên mở to mắt.

Nhìn vào đám tạo mô hình chuột nâu thành công này của Trần Thương, kịp phản ứng một chuyện.

Bất kể chuột nâu này là do ai làm, chắc chắn là mô hình chuột Parkinson một triệu chứng đã thành công rồi.

Đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Tề Khải đột nhiên nhớ lại câu nói trước khi đi của Trần Thương ngày hôm qua:

- Chủ nhiệm Tề, ông nhìn mấy con chuột này của tôi, có lẽ đều là đứng im tính rung động, ông tin không?

Vấn đề này ngay hiện tại cứ quanh quẩn trong đầu của Tề Khải

Rất lâu không thể tản đi

Chuyện này... Đây cũng quá lợi hại rồi?

Tất cả những chuyện này đều không phải trùng hợp.

Đây đều là thực lực

Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Khải đột nhiên cảm thấy chấn động không gì sánh bằng.

Bản thân làm tạo mô hình cả nửa đời người, có kinh nghiệm phong phú trong thí nghiệm động vật, thế nhưng còn Trần Thương thì sao?

Chỉ mới vừa học tạo mô hình mấy ngày trước nhỉ?

Thế nhưng... Trước trước sau sau mới tốn mấy ngày chứ?

Liền có thể chế tác được mô hình độ khó cao như thế, có hàm lượng kỹ thuật, mô hình chuột nâu Parkinson một triệu chứng có hàm lượng kỹ thuật khoa học

Đây cũng quá là lợi hại rồi?

Tề Khải càng ngày càng cảm thấy Trần Thương quả thực là một tên biến thái

Chẳng lẽ bộ trưởng Tiêu Nhuận Phương để cho mình hoàn toàn phối hợp với Trần Thương, hơn nữa lại là không tiếc chi phí

Đây... Có lẽ chính là lý do

Nghĩ đến đây, Tề Khải thực sự là vô cùng bùi ngùi.

Ngay lúc này, một giọng nam truyền đến từ phía sau lưng của mọi người.

- Chủ nhiệm Tề, mô hình chuột nâu mà hôm qua chúng ta cùng nhau nghiên cứu đã có kết quả rồi sao?

Đám người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện Trần Thương đang chậm rãi đi đến.

- Chào giáo sư Trần

- Chào buổi sáng, giáo sư Trần

.....

Vào giờ phút này, mọi người đều bị Trần Thương làm cho khuất phục.

Dù sao, loại chuột nâu có một triệu chứng này, trên quốc tế cũng không có người làm ra được

Nhưng, Trần Thương lại làm ra được.

Thế nhưng, nghe giọng của giáo sư Trần, đây là do thầy và giáo sư Trần cùng nhau làm ra sao?

Trần Thương đi đến, sau khi nhìn thấy Tề Khải, cười cười nói:

- Chủ nhiệm Tề, nỗ lực của chúng ta thế nào rồi? Có thành quả hay chưa?

Tề Khải nghe thấy lời nói của Trần Thương, trong lòng vô cùng cảm khái.

Người trẻ tuổi này, thật sự là cho bản thân đủ mặt mũi

Chủ động nói là do mình và cậu ấy cùng nhau nghiên cứu ra

Đây rõ ràng là đang dán vàng lên trên mặt của mình

Tề Khải vội vàng nói:

- Có rồi! Giáo sư Trần, cậu mau đến xem, tất cả có 30 con chuột nâu, đã chết 3 con, tạo mô hình thành công 27 con, toàn bộ đều là một triệu chứng đứng im tính rung động.

- Thành công rồi

- Cậu thành công rồi, làm được rồi

Trần Thương cười cười:

- Là chúng ta thành công rồi

Khuôn mặt của Tề Khải đỏ lên, cũng im lặng.

Thế nhưng ánh mắt của các học sinh xung quanh nhìn mình, khiến cho lão Tề rất có cảm giác thỏa mãn, đồng thời cũng là thời khắc vinh quang của cuộc đời mình.

Mà trong lòng của ông hiểu rõ, người thực sự lợi hại, chính là giáo sư Trần

Người này không chỉ kỹ thuật lợi hại, hơn nữa, làm người cũng làm vô cùng lợi hại.

...............

Sự xuất hiện của mô hình chuột nâu Parkinson một triệu chứng, đã khiến cho tất cả người bên trong trung tâm thí nghiệm vô cùng ngạc nhiên vag mừng rỡ

Thế nhưng, sắc mặt của Tề Khải lại nghiêm trọng liên tục dặn dò các nhân viên công tác và học sinh của mình

- Tin tức này tạm thời giữ bí mật, không thể công bố ra bên ngoài

Tất cả mọi người đều đã làm việc ở viên khu thí nghiệm một thời gian dài, vô cùng xem trọng việc giữ bí mật.

Vì thế, sau khi nhìn thấy những con chuột nâu Parkinson một triệu chứng này, mọi người cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề

Lại thêm việc Tề Khải đã nghiêm túc dặn dò, tất cả mọi người đều dồn dập gật đầu

Trần Thương lại cũng không quá lo lắng.

Độ khó tiến hành tiêm vào các tạo mô hình bao gồm các mặt kỹ thuật định hướng cũng không nhỏ, những người này cho dù biết rõ những con chuột nâu một triệu chứng cũng không chắc chắn có thể tạo ra được

Tề Khải vui vẻ nhìn qua Trần Thương:

- Giáo sư Trần, đi, chúng ta đến phòng làm việc trò chuyện.

Sau khi nói xong, Tề Khải nhìn chằm chằm vào đám người, nghiêm túc nói:

- Quan sát toàn bộ những con chuột nâu này, còn có, tiến hành ghi số lại lần nữa...

Nói thẳng ra, chính là hầu hạ các đại gia có giá trị tăng vọt này.

Sau khi tiến vào phòng làm việc, Tề Khải cũng thu hồi lại sự kiêu ngạo lúc nãy.

Ở trước mặt các nhân viên và học sinh, nên bưng thì vẫn phải bưng.

Dù sao làm gương sáng cho người khác, thì không thể thiếu sự nghiêm túc hoặc là trình độ cao

Bình Luận (0)
Comment