Vì thế, hiện tại, Trần Thương yêu cầu nhân viên công tác sửa lại số liệu thí nghiệm lâm sàng của 100 người, trực tiếp gửi cho mỗi một chuyên gia nghiên cứu bệnh lý.
Những thứ này đều là tư liệu quý giá
Hiện tại đội ngũ nghiên cứu khoa học của Trần Thương đã dần dần lớn mạnh, bác sĩ đến từ Hiệp Hòa, Thanh Hoa, ngay cả viện sĩ Viện Khoa học Trung quốc cũng có.
Đối mặt với những viện sĩ giáo sư chuyên gia này, Trần Thương không có chút nào cảm giác
Rốt cuộc... Viện sĩ rất lợi hại sao?
Ta tự mình thuận tay tạo ra hai người
Huống chi hiện tại địa vị của Trần Thương chính là cấp bảo vật quốc gia, những viện sĩ này cũng đều rất biết điều.
Có thể gia nhập đoàn đội của Trần Thương đã rất không dễ dàng, không có người nào dám gây sự.
Rốt cuộc một khi công tác nghiên cứu Parkinson ra thành quả, có thể ra thành quả lớn
Trần giáo sư lấy được giải thưởng Nobel, đồng thời, nói không chừng bọn họ cũng có thể ăn theo.
Vận khí tốt trực tiếp được đề cử Nobel
Vận khí thường thường cũng là được một trong ba giải thưởng lớn.
Cùng lúc đó, hiện tại Tề Khải cũng không ngừng nghiên cứu phẫu thuật chuột lớn.
Gần nhất những mẫu chuột có biểu hiện bệnh lý đơn độc khiến cho Lão Tề vui đến quên cả trời đất, gần như đã quên trong nhà còn có bà vợ đang chờ
Hết thảy đều đang phát triển hướng tới phương hướng tốt
…
Trong khoảng thời gian này, Ngô Huy trở thành người đàn ông tỏa sáng nhất của Khoa Ngoại Thần kinh, Trung tâm Cấp cứu thủ đô
Đi tới chỗ nào đều là được người khác tôn trọng gọi một tiếng “Trưởng khoa Ngô”.
Ngay cả đám người như Tiết Chính Nhận cũng là như thế, khiến cho Ngô Huy vốn là không giỏi xã giao có chút đỏ mặt.
Việc Trần Thương chọn lựa Ngô Huy từ trong đám người cũng trở thành một thần thoại ở Trung tâm Cấp cứu Thủ đô
Rốt cuộc nơi này là thủ đô, nhân tài ưu tú một đống lớn
Ngô Huy không có tiếng tăm gì mười mấy năm, một khi làm được phẫu thuật Parkinson, ngoại trừ Trần Thương, hắn sẽ là người thứ hai được chú ý, danh lợi song thu.
Lão Mã thấy thế, vô cùng hâm mộ
Giữa trưa gắp đồ ăn cho Trần Thương:
- Thương Nhi, cậu thử nhìn xem, xem xem tôi có thiên phú phẫu thuật thần kinh không? Thiên phú khác cũng được! Cậu cẩn thận nhìn xem
Nói không chừng, tôi cũng là một nhân tài bị mai một
Trần Thương nhìn thoáng qua Lão Mã, tiếp tục ăn cơm.
Lão Mã thấy thế, nóng nảy nói:
- Thương Nhi, ánh mắt này của cậu là có ý gì, cậu trì hoãn tôi không sao cả, nếu là cậu trì hoãn sự phát triển y học của tổ quốc, cậu chính là tội nhân
…………..
Nhà ăn của bệnh viện là nơi bình dân nhất.
Mọi người tùy ý tới nơi này ăn cơm, không phân biệt chức vị, đôi khi có thể nhìn thấy viện trưởng tới ăn cơm.
Mà bữa trưa là thời gian đông người tới ăn cơm nhất, bàn ăn hầu như không đủ dùng.
Mà Lão Mã khẳng định là người xuất sắc nhất trong lĩnh vực tìm người ghép bàn.
Ang ta luôn là có thể hấp dẫn viện trưởng.
Đây là người duy nhất dám chủ động gắp thức ăn trong bát của viện trưởng
Đối với việc này, từ trước đến nay, Trần Thương rất bội phục anh ta.
Thấy sự khó hiểu của Lão Mã, Trần Thương do dự thật lâu, lúc này mới không nhịn được nói:
- Kỳ thật... Tôi cảm thấy có lẽ ưu thế của anh không ở lĩnh vực ngoại khoa thần kinh
Lão Mã trừng lớn đôi mắt:
- Thế ở lĩnh vực nào?
Trần Thương tự hỏi một lát:
- Hẳn là ở lĩnh vực ngoại khoa tâm thần
Lão Mã vừa nghe vậy, tức khắc hai mắt sáng ngời, nhưng là chờ sau khi Trần Thương rời khỏi, Lão Mã vẫn như cũ không phản ứng lại đây...
Hắn nhìn La Hữu Tài ngồi bên cạnh hỏi:
- Hả? Anh, ngoại khoa tâm thần... Anh cảm thấy thế nào?
La Hữu Tài thật sự là giận mà không dám nói đối với người em rể này, vì khoảng thời gian này con của hắn mới vừa kết hôn, hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, ở biệt thự cao cấp của Lão Mã ở Luân Đôn.
- Khá tốt! Anh cảm thấy đặc biệt có tiền đồ
Lão Mã nghe vậy, tức khắc vui như mở cờ
Vội vàng ăn vài miếng, đứng dậy liền rời đi, anh ta cảm thấy không chừng mình thật đúng là có cơ hội.
Viện phó ở bên cạnh thật sự không nhịn nổi nữa:
- Nào có ngoại khoa tâm thần gì, có mà bệnh tâm thần thì có
La Hữu Tài trợn trắng mắt:
- Không có thì có thể phát triển, chẳng phải tiền đồ một mình rất tốt sao?
Viện phó nghe vậy...
Á đù, thật đúng là rất có đạo lý
Nhưng, đáng tiếc Lão Mã lại tin là thật
Trong khoảng thời gian này, Trần Thương nhận được rất nhiều thiệp mời các loại tiệc chiêu đãi và hội nghị, nhưng anh không hề tham dự.
Vì anh không có nhiều thời gian như vậy.
Khoảng thời gian trước bận rộn trong ngoài, không có thời gian ở bên người nhà, gần đây khó lắm mới có thời gian rảnh, anh phải ở nhà với Tần Duyệt.
…….
Chớp mắt đã thấy sắp tới cuối tháng 11
Thời gian Trần Thương ở thủ đô cũng không còn nhiều.
Chẳng qua, anh vẫn muốn tranh thủ thời gian đến toà án với Tần Duyệt một chuyến, tham gia phiên tòa tranh chấp quyền nuôi con của Ngô Huy.
Hơn nữa... Vì để phòng ngừa chuyện không may, anh tự mình đi gặp vị thẩm phán kia, mời ông ấy đi ăn một bữa.
Hiện tại, điều Ngô Huy lo lắng nhất chính là con của anh ta.
Anh ta đã sớm không còn tình cảm với vợ trước.
Tất cả ký ức tốt đẹp ngày xưa cũng đã tan thành mây khói.
Trên toà án, khi hợp đồng thuê Ngô Huy làm việc được xem như chứng cứ đưa lên tòa, vợ trước của Ngô Huy sửng sốt trợn tròn mắt
Cô ta không nghĩ tới Ngô Huy lại có bước tiến lớn như thế
Nhưng... Lại cũng vì vậy mà rời khỏi thủ đô
Cô ta không hề hối hận chút nào.
Cuối cùng, cô được ở thủ đô, hơn nữa gả cho một người có nhà phá bỏ và di dời được đền bù.
Có lẽ Ngô Huy rời đi thủ đô, là vì cô ta?
Có lẽ thủ đô là một nơi khiến anh ta đau lòng.
Đương nhiên, ở trong lòng cô ta, Ngô Huy rời đi vì không tìm thấy chốn dung thân ở thủ đô.
Toà án phán quyết đứa con do Ngô Huy nuôi, người vợ trước nhỏ hơn anh ta gần 10 tuổi cũng được tự do, cô ta không có đứa con đi theo tương đương với hoàn toàn từ biệt với quá khứ.
Tần Duyệt nhìn một màn này, không nhịn được thở dài.
Ngô Huy dẫn theo con trai rời khỏi toà án, nhìn ra được đứa nhỏ này càng thích Ngô Huy.
Chỉ là vẫn như cũ có chút quyến luyến ngóng nhìn theo mẹ.
Một gia đình tan vỡ, cuối cùng người bị hại chỉ có một, đó chính là đứa con.
Cảm xúc của Ngô Huy không tốt.
Vợ trước đứng chung một chỗ với một người đàn ông ăn mặc sang trọng.
Có thể nhìn ra, người đàn ông tuy có chút vui vẻ vì không lấy được quyền nuôi con, nhưng ngược lại sắc mặt của hắn không vui vì không tranh được quyền nuôi nấng khiến hắn có chút mất mặt.
Chỉ thế mà thôi
Trong khi người đàn ông đi lấy xe, vợ trước đi đến trước mặt Ngô Huy, nghiêm túc nói:
- Anh biết không? Lòng tự tôn hèn mọn của anh sẽ hạn chế Tiểu Trí.
- Thằng bé đi theo tôi có thể ở lại thủ đô, có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục tốt nhất, về sau muốn đi học trường danh giá cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, nó có thể đi nước ngoài du học, có thể không vất vả giống như anh như vậy...
- Anh đến tỉnh Đông Dương... Đối với Tiểu Trí mà nói...
Ngô Huy trực tiếp đánh gãy lời nói của vợ trước:
- Thắng bé có khả năng dựa vào thực lực của bản thân để đạt được tài nguyên giáo dục và tương lai, mà không phải thông qua những lối tắt đó