Vợ cũ Ngô Huy nghe vậy, cô ta cảm thấy đỏ mặt, tựa hồ những lời này là ý nói cô ta.
Cô ta ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua con trai, lúc này, người đàn ông kia lái xe tới đây, là một chiếc xe hãng Land Rover.
Người vợ trước lên xe, hạ cửa kính xe xuống, nhìn Ngô Huy nói:
- Có khó khăn thì gọi điện thoại cho tôi, nếu điều kiện sống của con trai tôi không tốt, tôi sẽ lại lần nữa khởi tố
Nói xong, Land Rover chạy băng băng rời đi
Ngô Huy cũng không thèm ngẩng đầu lên
Trần Thương vỗ vai Ngô Huy, nói:
- Đi thôi.
Trần Thương nhìn Ngô Huy, bỗng nhiên nghĩ tới Thạch Na, cũng không biết hiện tại cô ấy đã tìm được người yêu hay chưa.
Ngô Huy vẫn tương đối đáng tin cậy.
Anh cảm thấy... Có thể tác hợp hai người được hay không.
Có đôi khi, sinh hoạt chính là trùng hợp như vậy.
Hơn nữa ở trong lúc lơ đãng tràn ngập tính hí kịch.
Ở Trung Tâm Khám Và Điều Trị Parkinson, Ngô Huy nghiễm nhiên trở thành trưởng phòng.
Hơn nữa là trưởng phòng bình dị gần gũi nhất.
Đối với câu hỏi của cấp dưới, trước nay Ngô Huy vẫn luôn rất tận tâm dạy dỗ, thậm chí không hề giữ lại.
Anh ta biết, hết thảy danh tiếng địa vị của anh là từ giáo sư Trần mà có được.
Thậm chí có thể nói Trần Thương thay đổi quỹ đạo sinh hoạt của anh ta, khiến anh ta có cơ hội đứng ở cùng ngồi với những viện sĩ, chuyên gia này.
Cho nên, anh ta cũng vô cùng coi trọng nhiệm vụ mà Trần Thương giao cho.
Cha mẹ của Ngô Huy hỗ trợ chăm sóc con trai, mỗi ngày Ngô Huy vô cùng bận rộn, nhưng Trần Thương đã nhường lại văn phòng của bản thân ở Trung Tâm Khám Và Điều Trị Parkinson cho Ngô Huy.
Cho con trai Ngô Huy khi rảnh có thể tới nơi này làm bài tập, quan sát cha cậu làm việc, cho cậu biết, cha cậu không phải là kẻ vô tích sự như mẹ cậu đã nói.
Đối với trẻ nhỏ, người cha như núi, nguy nga đồ sộ, là tấm gương, cũng là tín niệm.
Tiểu Trí thấy cha cậu được vô số người tôn kính gọi một tiếng trưởng khoa Ngô, cậu cũng thấy được mặt khác của cha cậu.
Người đàn ông ở nhà không thích cãi cọ, bị mẹ nói không có tiền đồ, không có ưu điểm nào, thì ra có sự kiên trì và kiêu ngạo của riêng mình
Cậu luôn được mẹ dạy bảo, không được học theo cha, làm một người không có tiền đồ.
Nhưng... Giờ khắc này, cậu cảm thấy mẹ cũng không hiểu cha.
Kỳ thật cha rất vĩ đại, cha được rất nhiều người tôn kính.
Sau khi tan tầm, Ngô Huy dẫn theo con trai về nhà.
Nhưng … Dọc theo đường đi, đứa con trầm mặc ít lời.
Thật lâu sau, Tiểu Trí bỗng nhiên nhìn Ngô Huy, hỏi:
- Bố ơi, con cảm thấy giữa bố và mẹ có sự hiểu lầm.
Ngô Huy tức khắc sửng sốt một chút:
- Hiểu lầm? Vì sao?
Tiểu Trí nghiêm túc nói:
- Mẹ cũng không hiểu bố, kỳ thật bố rất vĩ đại, rất ưu tú
- Cứu chữa bệnh nhâ, được vô số người bệnh tôn trọng.
- Con muốn nói cho mẹ, dẫn mẹ tới xem bố, có lẽ... Mẹ...
Ngô Huy tức khắc sửng sốt một chút, hắn mỉm cười, sờ đầu con trai:
- Cũng không phải như thế, vì mẹ con không tán thành thứ mà bố theo đuổi.
- Mỗi người đều có ước mơ và mục tiêu theo đuổi của bản thân.
- Con hiểu không?
Tiểu Trí cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu:
- Con không hiểu, nhưng... Con sẽ cố gắng hiểu
………
Đúng như những gì mà Ngô Huy đã nói: Mỗi người đều có quyền theo đuổi cuộc sống mình muốn.
Ngô Huy có thể chịu đựng việc vợ cũ coi thường mình, nhưng anh ta không thể nhịn được cách dạy dỗ con cái của cô ta, càng không nhịn được việc cô ta vượt quá giới hạn trong hôn nhân
Nhưng cuộc sống luôn luôn tràn đầy các loại trùng hợp.
Vào một ngày thứ bảy, Ngô Huy mang Tiểu Trí vào bệnh viện, các y tá nhìn thấy Tiểu Trí, đứa nhỏ này thật khiến người ta ưa thích
Mà Ngô Huy cũng bắt đầu một ngày bận rộn
Vợ cũ của Ngô Huy gọi là Chu Nhu Nhu, sau khi ly hôn với Ngô Huy chưa được một tuần đã cấp tốc đăng kí kết hôn với một người đàn ông khác, có thể nghĩ tới tốc độ phát triển của bọn họ nhanh tới mức nào.
Cha mẹ của Chu Nhu Nhu cũng chuyển vào thủ đô, ở trong căn nhà lớn, cũng cảm nhận được cảm giác của người thủ đô
Mỗi ngày bọn họ đều khen ngợi con rể mới, thuận tiện quở trách Ngô Huy không có năng lực.
- Làm bác sĩ cả đời, cái gì mà bệnh viện lớn thủ đô, lại không thể mua nổi một căn nhà
- Con gái của tôi tốt như thế này sao có thể lãng phí trên người cậu ta chứ
- Bây giờ thì tốt rồi, Nhu nhi, con xem hiện tại con có cuộc sống tốt đến thế nào, đi Land Rover, ở trong căn nhà lớn hơn một trăm mét vuông ở thủ đô, thật là quá lợi hại
- Mẹ ủng hộ con ly hôn
Chu Nhu Nhu cười nói:
- Hai người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con mang ba đi bệnh viện khám bệnh.
Cha của Chu Nhu Nhu nghe hai mẹ con trò chuyện, không khỏi thở dài.
Nói thật, ông ta cảm thấy Ngô Huy không tệ.
Đáng tiếc sự lựa chọn của người trẻ tuổi và người lớn tuổi không giống nhau.
Lúc ấy, ông ta cũng khuyên con gái, nhưng nói cái gì cũng vô dụng nên dứt khoát không nói nữa
Ông ta nghĩ tới ngày mai đi bệnh viện, không nhịn được nói một câu:
- Đi cũng đừng đến làm phiền Ngô Huy...
Câu nói này khiến hai mẹ con sửng sốt
- Ba, đang yên đang lành ba nhắc tới anh ta làm gì! Ba...
Chu Nhu Nhu nhíu mày.
- Đúng rồi! Nếu không phải nhờ con rể mới thì ông có cơ hội làm phẫu thuật sao? Con rể tốn hết mấy vạn để mua được vị trí cho ông đấy.
- Hiện tại, người bệnh nước ngoài muốn phẫu thuật Parkinson đầy ra đấy, xếp hàng từ thủ đô đến Thạch Gia trang, ông nên cảm thấy thỏa mãn
Cha của Chu Nhu Nhu có bệnh Parkinson, lần này biết được có thể làm phẫu thuật, lúc ấy ông ta đã chuẩn bị đi báo danh, nhưng lại bị mẹ của Chu Nhu Nhu ngăn lại.
Con rể mới vốn là người thủ đô, ở gần cho nên dùng tiền nhờ người lấy số trước, vì vậy mới có cơ hội này.
Parkinson là bệnh mãn tính, cho nên không cần vội vã chạy chữa.
Vì lẽ đó sau khi mọi người tới lấy số, phần lớn sẽ ở thủ đô vài ngày rồi đi.
Mẹ của Chu Nhu Nhu xúc động nói:
- Bác sĩ giống giáo sư Trần người ta mới gọi là ghê gớm
- Ai... Một ca phẫu thuật hơn hai mươi vạn, tôi nghe nói người tới báo danh đã vượt qua con số hai mươi vạn, đây là có bao nhiêu tiền
- Trời ạ...
...............
...
Ngày hôm sau, Chu Nhu Nhu và chồng mới dẫn cha mẹ cô ta đến bệnh viện, bình thường thì khu nội trú bệnh viện sẽ không thu bệnh nhân vào ngày thứ bảy, chủ nhật, ngoại trừ người bệnh cấp cứu.
Nhưng gần đây người bệnh Parkinson quá nhiều, chỉ có thể mở cửa cả thứ bảy, chủ nhật.
Sau khi, cô ta dẫn cha mẹ đến phòng bệnh, thấy bên trong có rất nhiều người bệnh từ các nơi trên thế giới đi qua đi lại, một loại cảm giác thượng đẳng đột nhiên sinh ra.
- Mẹ nhìn xem, thật nhiều người nước ngoài
- Đúng vậy, con rể thật có bản lĩnh, không dễ dàng để đi vào đây đâu
- Chậc chậc, ghê gớm
Người đàn ông cười khẽ, có một ít đắc ý.
Khi Chu Nhu Nhu đi làm thủ tục, người một nhà đứng chờ ở hành lang.
Vào lúc này, cha của Chu Nhu Nhu đột nhiên thấy một người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ mới một người đàn ông nước ngoài ở đằng xa.
- Các ngươi nhìn kìa, người kia nhìn rất quen
Mẹ của Chu Nhu Nhu thốt lên.