Từng ngày trôi qua, còn chưa đầy một tháng nữa thì Trần Thương sẽ rời khỏi Trung Tâm Cấp Cứu Thủ Đô.
Hình như tất cả mọi người đều cảm giác được Trần Thương sắp rời đi, thậm chí rất luyến tiếc.
Trần Thương cũng cảm giác được bầu không khí này, nhìn người trong khoa, anh có chút luyến tiếc không nỡ.
Trong lúc bất tri bất giác, hình như khoa cấp cứu số sáu đã quen thuộc với sự tồn tại của Trần Thương.
Tất cả mọi người đều quen với việc gặp phải vấn đề không giải quyết được thì sẽ hô một câu:
- Tìm giáo sư Trần
Nhưng sau này thói quen đó cần phải được sửa lại
Chiều thứ sáu, một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi chạy vào sảnh cấp cứu.
- Giáo sư Trần ở nơi nào?
Cô gái có chút nóng nảy hô to.
- Tôi muốn tìm Trần Thương, giáo sư Trần
Đám người đứng ở quầy y tá nhìn thấy cô gái, ai nấy đều sửng sốt.
- Xin chào, giáo sư Trần đang phẫu thuật, cô có chuyện gì sao?
Cô gái lập tức quỳ gối trên đất:
- Van cầu giáo sư Trần, mau cứu cha của tôi
Các y tá lập tức biến sắc
Bọn họ nhìn cô gái đội mũ, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể an ủi một hồi rồi nói hỏi chuyện.
Thời tiết tháng mười một đã dần dần chuyển lạnh.
Trần Thương vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, vừa bước ra phòng phẫu thuật đã nhận được điện thoại gọi từ quầy y tá.
- Giáo sư Trần, bên cấp cứu có một cô bé tìm anh, mong anh cứu cha của cô ấy
Trần Thương sửng sốt, nói câu chờ một chút sau đó vội vàng đi tới khu cấp cứu.
Vừa tới đại sảnh, hắn lập tức nhìn thấy một cô gái, đối phương rất xinh đẹp, nhưng lại là…. đầu trọc
Trần Thương không khỏi cảm thán một chút.
Hiện tại các cô gái thật biết chơi, sắp vào đông rồi, thế mà cô ấy lại cạo đầu.
Nhưng Trần Thương cũng coi như là kiến thức rộng rãi, ở cấp cứu lâu rồi, chuyện kỳ quái gì mà anh chưa từng gặp qua.
Vì lẽ đó, Trần Thương bình tĩnh chào hỏi cô gái đầu trọc:
- Xin chào, tôi là Trần Thương.
Cô gái nghe vậy lập tức hưng phấn nói:
- Giáo sư Trần, van cầu anh, mau cứu cha của tôi.
Trần Thương thắc mắc hỏi:
- Cô đừng nóng vội, cùng tôi đến phòng làm việc, cha cô làm sao vậy?
Cô gái kích động gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào văn phòng.
Cô gái móc một tấm ảnh chụp từ trong túi rồi đưa cho Trần Thương:
- Giáo sư Trần... Đây là cha tôi.
Trần Thương sững sờ một chút, anh cúi đầu nhìn ảnh chụp, sau khi xem xong thì lập tức biến sắc
Bởi vì cái này... Đây không phải là ảnh chụp người
Không sai
Người trong ảnh căn bản không có dáng vẻ của người bình thường có thể tiếp thu, nếu ai nhìn thấy tấm ảnh chụp này chắc chắn sẽ giật mình.
Cô gái nói tiếp:
- Cha tôi bị bỏng nặng...
Vừa nói, nước mắt của cô gái chợt tuôn trào, rất thương tâm, không thể dừng khóc được.
- Cha tôi bỏng nặng toàn thân 80%, diện tích rất lớn và rất sâu, trên người hầu như không còn chỗ nào lành lặn...
- Nhưng bây giờ nhiều chỗ chỉ điều trị phỏng cấp độ ba, bác sĩ không dám xử lý, đưa đến Đông Đại Nhất Viện tỉnh Đông Dương, chủ nhiệm Tần Tường nhìn thấy cũng bó tay không biện pháp
- Anh ấy nói anh ấy không xử lý được... Hơn nữa phẫu thuật cấy da có độ khó quá lớn, hiện tại chỉ có thể tận lực khống chế sự lây nhiễm.
- Mà... Quan trọng nhất chính là, hiện tại phần lớn da mặt của cha tôi đều bị bỏng rất nặng, khuôn mặt gần như bị hủy hoại...
- Chủ nhiệm Tần nói anh ấy không có biện pháp, người trong nước có khả năng hoàn thành ca phẫu thuật này không nhiều lắm, anh ấy bảo tôi có thể thử tìm anh.
Nói tới đây, nước mắt của cô gái như lũ tràn đê, không dừng lại được.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nghe thấy.
Mà lúc này Trần Thương nhìn quả đầu trọc của cô gái, chớp mắt đã hiểu rõ
Cô gái nói:
- Giáo sư Trần, tôi cầu xin anh, xin anh mau cứu cha của tôi
Trần Thương chỉ vào đầu của cô gái, đột ngột hỏi một câu:
- Cô định...
Cô gái lau nước mắt, nói một cách quyết tuyệt:
- Bác sĩ nói cấy da nhân tạo quá đắt, tôi muốn dùng da của mình để cấy ghép cho cha.
- Tôi sợ bọn họ không đồng ý, cho nên cạo đầu trước.
Trần Thương hít sâu một hơi
Quả nhiên là thế
Các cô gái hiện giờ đều điên cuồng theo đuổi cái đẹp, có thể nói là vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Mà cô bé này vì cứu cha của mình mà nguyện ý cấy da cứu cha
Cái này... Rất đau
Trần Thương khẽ gật đầu:
- Ừ, tôi đi theo cô nhìn thử.
................
Trần Thương nói với cô gái:
- Đi thôi, tôi và cô đi xem một chút.
Trần Thương không nói chuyển viện.
Chuyển viện sẽ phải dùng rất nhiều tiền.
Tỉ lệ chi trả bên thủ đô rất thấp.
Ở tỉnh Đông Dương, tỉ lệ chi trả có thể sẽ cao một chút, đối người bệnh mà nói sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô gái gật đầu liên tục, kích động lau nước mắt:
- Cám ơn giáo sư Trần! Thật sự cảm ơn anh
Ngay lúc này, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên:.
【 Đinh! Chúc mừng ngài phát động nhiệm vụ, yêu cầu của nhiệm vụ: Thành công cứu vớt người bệnh, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, lần này tỉ lệ rơi vật phẩm phẫu thuật hi hữu tăng lên 50%! 】.
Trần Thương nghe vậy lập tức lắc đầu.
Nếu như anh viết sách, cuốn sách sẽ có tựa đề là « Hệ Thống Bắt Ta Làm Bác Sĩ Giỏi »
Hệ thống vẫn luôn làm khó Trần Thương rất chuẩn xác trên con đường cứu tử phù thương
Trần Thương cầm điện thoại tìm chuyến bay, phát hiện ba mươi phút sau sẽ có một chuyến, nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi thêm sáu tiếng.
Không có nhiều chuyến bay từ thủ đô đến thành phố An Dương.
Mà xe lửa chỉ khởi hành sau ba tiếng nữa.
Trần Thương dứt khoát cầm điện thoại gọi cho Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, em lái xe đến bệnh viện đi, anh cần phải về An Dương.
Tần Duyệt nghe vậy, cho rằng Trần Thương xảy ra chuyện gì nên vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Trần Thương cười nói:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là anh có một người bệnh...
Trần Thương giải thích ngắn gọn, cô nghe xong lập tức nói:
- Được rồi, em đi với anh.
Tần Duyệt cúp điện thoại, xin phép thầy Tôn một tiếng.
Tôn Quảng Vũ vừa nghe giáo sư Trần muốn về An Dương, suýt chút nữa đòi làm tài xế cho Tần Duyệt, càng đừng đề cập tới việc đồng ý cho cô nghỉ.
Trong khoảng thời gian Parkinson được phá giải, trong lòng Tôn Quảng Vũ hết sức phức tạp.
Hiện tại, ông ấy chỉ có một suy nghĩ, ôm đùi
Hơn nữa còn là... loạt chuyện lúc sinh thời.
Bên trong văn phòng Trung Tâm Cấp Cứu, sau khi Trần Thương và cô gái đầu trọc ra ngoài, mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
- Bỏng nặng toàn thân 80%
- Đây muốn sống sót thật sự rất khó
- Đúng vậy... Thứ đáng sợ nhất của bỏng không phải là lúc đầu, mà là có thể chống đỡ qua thời kỳ bị sốc và nhiễm trùng hay không
- Ai... Thời kỳ bị sốc rất khó khăn, hơn nữa thời điểm ấy không thể trừ vảy cấy da đúng không?
- Cô bé kia quá hiểu chuyện, dám cạo đầu, người bình thường chưa chắc có dũng khí này đâu.
Mọi người xúc động nghị luận.
Vào lúc này, lão Mã đột nhiên nghi ngờ hỏi:
- Này… Tại sao bị bỏng lại đi tìm Trần Thương? Đây không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù muốn phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng phải chờ mấy tháng sau! Hiện tại việc quan trọng nhất chính là ổn định bệnh tình mà?
Mọi người sững sờ, hình như... lời lão Mã nói rất có lý.
- Có lẽ giáo sư Trần cũng am hiểu việc điều trị bỏng?