Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1786 - Chương 1784: Sự Thay Đổi Của Trần Thương

Khi bac si mo hack full
Chương 1784: Sự Thay Đổi Của Trần Thương
 

Ai cũng không thể nào lo liệu được tất cả mọi chuyện mà không cần tới sự giúp đỡ của người khác.

Thêm nữa, điều quan trọng nhất là Trần Thương cảm thấy nền tảng của mình ở chính tỉnh Đông Dương, và nó vẫn luôn nằm ở đây.

Sự gắn kết của các bệnh viện trong địa phận tỉnh Đông Dương.

Từ Bệnh viện cấp 1 và cấp 2 của Đại học Đông Dương, tới Bệnh viện Nhân Dân tỉnh, Bệnh viên Nhân Dân thành phố, Bệnh viện Y Học Cổ Truyền tỉnh, Bệnh viện Số 2 của tỉnh, Bệnh viện Tim mạch, Bệnh viện lớn Đông Dương…. Tất cả những bệnh viện này, Trần Thương đều có thể nắm được chúng ở trong lòng bàn tay.

Những bệnh viện này thoạt nhìn tự hồ là tách rời, năm bè bảy mảng, nhưng chúng chính là trung tâm chữa bệnh của cả tỉnh Đông Dương.

Chuyện tiếp theo mà Trần Thương muốn làm, không phải chỉ cần một bệnh viện là có thể hoàn thành được.

Anh nhận thấy khi còn trên dưới một tháng nữa, mình sẽ trở về.

Toà nhà Cấp cứu đã sắp hoàn thành, đó mới chính là căn cứ của anh.

Trần Thương muốn đặt nền móng cho công tác và cuộc sống của chính mình.

Vì vậy, Trần Thương cần phải trở về An Dương.

Mà lần này, đích thân Triệu Nhã Tư đã mời anh, anh không từ chối mà đồng ý ngay. Cuối cùng, anh cũng hy vọng có thể làm một chút chuyện thay cho mẹ của mình.

Mấy ngày ở thủ đô, Trần Thương đã được lợi rất nhiều.

Buổi tối, Trần Thương nằm trên giường, nhớ lại quá khứ một năm trước của mình. Anh đột nhiên có cảm giác, một số chuyện nếu đã rơi vào tình thế bắt buộc phải làm, hiển nhiên anh có thể tự mình hoàn thành nó một cách hoàn hảo.

Đây chính là kinh nghiệm mà anh đã tổng kết ra.

Nó cũng được áp dụng vào quá trình làm nghiên cứu hay các dự án khác.

Tiến độ và khái niệm của bệnh Parkinson và bệnh trái tim không ngừng đập là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đến cùng, năng lực của một người là có giới hạn, công việc anh có thể hoàn thành không nhiều lắm.

Nếu phải tự mình làm, chi bằng tự mình lên kế hoạch cho tất cả.

Ngày xưa, bác sĩ ngoại khoa Trần Thương đã giải phẫu không biết bao nhiêu ca bệnh trái tim ngừng đập rồi?

Thật sự, nếu không có chủ nhiệm Từ Tử Minh thẳng thắn, thành khẩn đối đãi với Trần Thương, còn có đám người Vương Thông lo tiền bạc, lo liệu mọi thứ, thành tựu của anh làm sao phát triển được nhanh đến như vậy?

Đó là chưa kể đến Trung Tâm Y Học không ngừng nghiên cứu về về trái tim không ngừng đập nữa.

Nói về phẫu thuật tái tạo đường tiêu hoá trong Ngoại khoa tiêu hoá, Trần Thương hoàn toàn dựa vào thành quả nghiên cứu của trăm nhà từ đó mới phát triển đi lên được.

Hơn nữa, cho dù có lý niệm, cũng phải cần quá trình hoàn thiện, các bệnh viện ở thủ đô đều tuân theo đường lối này.

Nếu không có sự trợ giúp của mọi người, đừng nói đến những điều cao xa khác, ngay cả cuốn sách ‘Hướng Dẫn Sử Dụng Kỹ Xảo Và Đường Lối Khoa Học Nội Soi’ cũng không nhất định sẽ thành công trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Không thể có được cuốn sách như vậy. Đó là điều chắc chắn.

Đã không có được lý niệm phẫu thuật đường tiêu hoá trong khoa Ngoại Tiêu Hoá của anh, càng đừng nói tới sự kiện anh đột nhiên nổi tiếng, thành lập nên Hội tiêu hoá khoa ngoại thế giới để rồi trở thành Hội trưởng.

Dĩ nhiên là những thành tựu này được thành lập dựa trên cơ sở năng lực vĩ đại của Trần Thương. Nhưng, cũng không thể phủ nhận được sự trợ giúp từ những người khác.

Rồi bệnh Parkinson cũng như thế, để giải quyết được chứng bệnh Parkinson, anh lại gặp phải khó khăn càng lớn hơn so với căn bệnh trước.

Nhưng lúc này, đoàn đội của anh lại càng thêm hoàn thiện hơn.

Từ nghiên cứu khoa học, đến lâm sàng, đến thực nghiệm trên động vật, rồi giải phẫu bệnh lý, rồi nghiên cứu sinh lý ….

Nếu không có những sự trợ giúp này, thử hỏi độ hoàn thành trên thanh tiến trình của Trần Thương hiện tại có đạt được 70% hay không?

Cho nên, thời gian hơn một năm ở trên thủ đô này, Trần Thương đã học được rất nhiều thứ dù không phải là quan trọng nhất, nhưng về mặt tư tưởng, tầm nhìn, thậm chí là cả vận mệnh của anh đều đã xảy ra biến hoá rất lớn.

Một cây khó dựng nổi thuyền nhưng chỉ cần một cây có thể tạo nên một cánh rừng.

Trần Thương hiểu được, kỹ thuật chữa bệnh của mình có thể nhờ hệ thống mà tăng lên.

Nhưng thái độ đối nhân xử thế, cái nhìn đại cục, lý niệm, tầm nhìn, vận mệnh… những thứ này không phải thông qua hệ thống mà có thể đạt được.

Chúng cần Trần Thương tự mình lĩnh ngộ.

Điều mà anh hối tiếc nhất hiện tại không phải chuyện gì khác mà chính là khi anh già đi, quay đầu lại, phát hiện thành tựu của cả cuộc đời mình không dám nói đến sẽ mang lại sự thịnh vượng cho cả nền y học, nhưng chỉ cần đặt nền móng cho bức tường phòng hộ hoặc là bồi dưỡng ra một thế hệ vĩ đại trong tương lai … vậy đã đủ rồi.

Và sau đó, anh sẽ trở về lại chính nơi mà anh từng cất cánh bay đi: An Dương.

Nơi mà anh đã mang theo ước mơ của mình cất cánh bay đi.

Thời gian còn sớm một chút, Trần Thương và Triệu Tu Bình, Tiễn Lượng mấy người bọn họ đang nói chuyện trong phòng họp.

Nhưng không thể nghi ngờ được một điều rằng bọn họ toàn bộ đều đang khen ngợi Trần Thương.

Mà anh lại cực kỳ khiêm tốn, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Đột nhiên Tiễn Lượng cười nói:

- Viện trưởng Triệu, buổi tối hôm nay chúng ta gọi thầy Trần ra ngoài thực sự có chút không thích hợp.

Triệu Tu Binh ngạc nhiên hỏi lại:

- Vì sao lại không thích hợp?

Tiễn Lượng gật đầu cười:

- Đúng vậy. Ông cũng không thử suy nghĩ một chút xem. Thầy Trần người ta đưa vợ về nhà. Ba Trần còn đang chờ con dâu về, vậy mà chúng ta lại mang người đi rồi. Có phải không thích hợp hay không?

Triệu Tu Binh vỗ trán nói:

- Xem trí nhớ của tôi này. Thầy Trần à…. Chuyện này thật sự ngại quá.

Tiễn Lượng nhìn thoáng qua Triệu Tu Binh, giản dị nói:

- Để tôi nói cho. Hôm nay chúng tôi thật vất vả mới tìm được một cơ hội.

- Thầy Trần sắp kết thúc khoá học của mình và trở lại An Dương.

- Đây đúng là một tin tức tốt.

- Đối với người dân của thị trấn An Dương chúng ta, thậm chí cả tỉnh Đông Dương nữa, đây đúng là một chuyện làm người ta vui sướng.

- Thực ra, đây cũng là một sự kiện lớn với sự phát triển của hệ thống y tế An Dương chúng ta.

- Tôi nhận thấy rằng, chúng ta chọn ngày không bằng đúng lúc. Trùng hợp buổi chiều ngày mai, thầy Trần phải giải phẫu, hôm nay cũng không có chuyện gì. Không bằng chúng ta, những đồng nghiệp của tỉnh Đông Dương cùng nhau mời anh ấy một phen, cùng tụ hợp ở khách sạn.

- Cứ vậy đi. Về sau chúng ta cũng có cớ để ôm đùi! Người ta có câu cắn người miệng mềm, mời thầy Trần ăn một bữa của chúng ta, về sau nếu xử lý được một chứng bệnh gì đó cũng có thể nhớ tới chúng ta. Khiến cho bệnh viện chúng ta ngày càng phát triển thêm.

- Mọi người nói xem, có đúng không?

Nói xong, Tiễn Lương nháy mắt với Trần Thương, rồi quay sang nhìn những lãnh đạo cùng chủ nhiệm bệnh viện đang có mặt ở đây.

Mọi người nghe thấy lời này của anh ta, lập tức đôi mắt bọn họ sáng lên.

Có đạo lý! Thật sự rất có đạo lý

Từ trước tới nay, Triệu Tu Binh là một người bảo thủ, bây giờ vì đại cục mà cũng thay đổi rồi.

Vì cái gì chứ?

Bởi vì hôm nay chính là một cơ hội. Đối với thị trấn An Dương, Trần Thương mang một ý nghĩa đặc biệt.

Anh chính là nhân vật quan trọng trong lĩnh vực y tế của An Dương.

Nếu Trần Thương có thể tập hợp tất cả mọi người lại với nhau, thì đối với Triệu Tu Binh mà nói, cũng là một lần đề cao danh vọng của ông ta.

Bình Luận (0)
Comment