Trần Thương trở lại Khoa da liễu, Cung Đại Trân và các chủ nhiệm phòng ban khác cũng đang ở văn phòng chờ Trần Thương trở về.
Sau khi anh đi vào, mọi người dồn dập đứng dậy, bắt đầu vỗ tay
Trần Thương thấy thế, vội vàng vẫy tay mọt cái.
- Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, cũng đã muộn rồi.
- Hôm nay, tôi cũng mệt rồi, cũng không ầm ĩ với mọi người nữa.
- Thế này đi, sáng ngày mai, tôi sẽ nói lại về phẫu thuật của hôm qua.
Nghe thấy Trần Thương nói như thế, mọi người dồn dập tản đi.
Mà tối nay anh thực sự có việc
.............
Trần Thương và Tần Duyệt không sống ở nhà mới, mà ở Gia Chúc Lâu của Tỉnh nhị viện, cũng chính là trong nhà của ba vợ.
Bên này có ba phòng ngủ một phòng khách, là nhà ở của đơn vị, lúc ấy những vật liệu dùng đều là do đích thân Tần Hiếu Uyên dặn dò, vẫn rất đáng tin cậy.
Lão Tần là viện trưởng, tầng lầu và cách cục đều lựa chọn rất tốt, hơn nữa là căn nhà 3 phòng ngủ rộng 145 mét vuông, phòng khách và phòng ăn bình thường, nhưng phòng ngủ lại rất lớn, cách âm... chắc cũng rất tốt.
Tần Duyệt vừa về nhà, bản sắc của Tiểu bá vương liền lộ rõ
Nằm trên ghế sô pha, trò chuyện với Ký Như Vân.
Lão Tần thân là nội trợ trong gia đình, rửa nho xong, để cho hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện.
Đối với việc Tần Duyệt hoặc Trần Thương về nhà, hai người trong nhà đều rất vui vẻ.
- Trần Thương thật là vất vả
Ký Như Vân lo lắng nhìn vào Tần Duyệt, đau lòng nói:
- Duyệt Duyệt, con có thời gian thì hãy nói chuyện với Trần Thương một tiếng, không cần phải vất vả như vậy, nó mới chưa đến 30 tuổi, phải tận hưởng cuộc sống một chút
Tần Hiếu Uyên lập tức phản bác:
- Đàn ông thành gia lập nghiệp, đại trượng phu có việc cần làm, tôi cảm thấy rất tốt, Duyệt Duyệt, con đừng trở thành gánh nặng của Trần Thương, nhất định phải trở thành người vợ hiền nội trợ, con...
- Ông im miệng
Ký Như Vân đã trực tiếp cắt đứt.
Lão Tần vội vàng ngậm miệng, nhìn đồng hồ:
- Tôi đi hâm lại canh gà.
Ông có cảm ngộ rất tốt đối với địa vị trong gia đình của mình.
Ký Như Vân nhìn thấy lão Tần đi khỏi, thì thầm nói với Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, con hãy nghe lời của mẹ, nói đàng hoàng với nó, học y vất vả như thế, các con vẫn còn trẻ, đừng liều mạng như vậy
- Trần Thương đã xuất sắc như thế rồi, lại còn cố gắng như vậy, mẹ nhìn thấy cũng rất đau lòng
Lão Tần là người miệng tiện, làm nóng canh gà cũng không quên xen vào:
- Đây gọi là lý tưởng và truy cầu, hai người đó, lòng dạ đàn bà, không hiểu
- Trần Thương đây là cống hiến cho tổ quốc và nhân dân...
Ký Như Vân lườm mắt một cái, lão Tần lập tức kết thúc câu nói, bất lực, chỉ có thể giống như Hòn vọng phu đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm đợi Trần Thương trở về.
Ký Như Vân nhìn Tần Duyệt:
- Hai đứa các con, phải sống hạnh phúc qua từng ngày của bản thân mình, hưởng thụ cuộc sống, khổ nhàn kết hợp
- Mẹ cũng không phải nói là giác mộ tư tưởng của mình không tốt, dù sao... Sống lâu, mới có cơ hội tạo ra càng nhiều cống hiến hơn, con nói có đúng không?
Sau khi nói xong, Ký Vân Như hạ giọng:
- À đúng rồi, Duyệt Duyệt, con...
Trong lúc nói chuyện, Ký Như Vân sờ vào bụng của Tần Duyệt.
Tần Duyệt lập tức đỏ mặt, liền lấy tay của bà ra.
- Ui ya, mẹ gấp gì chứ! Làm việc tốt thường gian nan mà
Ký Như Vân nghe xong, lập tức cười nói:
- Ừm, ừm, mẹ chỉ là nhắc nhở một chút, con lại xem là chuyện to tát
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Nói không chừng con sẽ mang thai một tên Na Tra đó
Ký Như Vân liếc một cái:
- Vậy lúc sinh ra phải gọi là u quái (teratoma)
Không bao lâu, Trần Thương trở về.
Sau khi mở cửa đi vào, Ký Như Vân cười nói:
- Về rồi sao, hôm nay mệt xỉu rồi đúng không
Trần Thương cười cười:
- Mẹ, con không mệt.
Tần Duyệt xới cơm ra cho Trần Thương:
- Đi rửa tay trước, ăn cơm đã, ba của em đó, người ta cảm thấy anh vất vả, nên nấu canh gà cho anh.
Lão Tần bị khen ngợi như thế liền có chút xấu hổ:
- Hại, là mẹ Duyệt Duyệt nấu đó, ba chỉ là hâm nóng lại.
Trần Thương gật đầu, nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, tâm trạng cả người mệt mỏi cũng thư giãn hơn, có lẽ đây chính là nhà.
Ăn cơm xong, Tần Duyệt và Ký Như Vân thu dọn bát đũa.
Lão Tần ngâm một bình trà:
- Sắp trở về rồi à?
- Vâng, cuối tháng 12, tầm Tết Nguyên Đán.
Trần Thương gật đầu nói.
- Trở về có dự tính gì?
Trần Thương nghe thấy câu hỏi này, không gấp gáp trả lời, vấn đề này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Lần này trở về bản thân muốn làm cái gì?
Khám bệnh?
Chứng bệnh khó xử lý ở nơi này chắc chắn không bằng thủ đô
Nghiên cứu khoa học?
Điều kiện cũng không thể so sánh với bên kia
Vậy trở về có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ thôn Tân thủ còn có Boss không rõ ràng?
Đương nhiên không phải
Vậy trở về để làm gì?
Những ngày qua, Trần Thương cảm thấy bản thân đã có đáp án
- Con cần phải yên tĩnh, làm một vài nghiên cứu, bồi dưỡng một số nhân tài, làm một vài chuyện.
- Những ngày qua, tiến bộ quá nhanh rồi, bước đi có chút không chắc chắn, con cần phải tổng kết lại các đồ vật của mình, nói không chừng sẽ tạo ra được một vài thành quả.
- Hơn nữa còn có thể bồi dưỡng ra một số nhân tài lâm sàng xuất sắc.
Nghe thấy Trần Thương nói như vậy, Tần Hiếu Uyên mỉm cười, trong lòng rất hài lòng.
Nói thật thì, đối với thiên tài, Tần Hiếu Uyên cũng đã gặp qua, nhưng người giống như Trần Thương, ông chưa từng gặp qua.
Ông cũng biết bản thân không chắc chắn có thể dạy được Trần Thương, nhưng có đôi lúc, ông cảm thấy bản thân nên hướng dẫn chính xác.
Bây giờ xem ra, Trần Thương thực sự là không tệ, biết rõ dụng tâm để đi lắng đọng xuống.
Có đôi lúc, chuyện mà Tần Hiếu Uyên lo lắng nhất chính là sau khi Trần Thương quay về sẽ muốn làm việc to lớn, tràn đầy nhiệt huyết muốn triển khai kế hoạch lớn.
Nếu như Trần Thương thật sự làm như thế, nó hoàn toàn có cơ hội như vậy, có năng lực như thế, cũng có điều kiện như thế
Thậm chí đây chính là màn mà Vệ Kiện ủy và những lãnh đạo của Tỉnh Đồn Dương kia muốn xem thấy nhất.
Bởi vì chỉ cần Trần Thương có hành động, đây chính là chiến tích, bọn họ chỉ cần nâng đỡ là được.
Thậm chí dựa theo lý giải của một số quan viên, Trần Thương là chính trị chính xác, nâng đỡ là được, bọn họ cũng không cần quan tâm là đúng hay sai, dù sao người khác cũng không hiểu.
Cho dù là thất bại, cũng là chuyện của nhiều năm về sau.
Đến lúc đó chức vị của bản thân cũng lên cao rồi, quan tâm cậu ấy làm gì?
Nhưng, chuyện mà con người sợ nhất không phải là hạ thấp, mà là nâng cao rồi giết
Người đứng càng cao, thì ngã sẽ càng đau.
Tần Hiếu Uyên không xem Trần Thương là người ngoài, đây mới nghĩ sâu xa.
Ông hy vọng, Trần Thương không phải là hoa phù dung sớm nở tối tàn, mà giống như một hành tinh trong lĩnh vực Y tế
Tần Hiếu Uyên cười cười:
- Ừm, ba cũng nghĩ như vậy.
- Một năm này con ở thủ đô, tiến bộ quá nhanh, bất kể là ngoại phổ, Ngoại Tim, hay Ngoại thần kinh, đều có thành tích xuất sắc.
- Thế nhưng... Ba cảm thấy con nên dùng những thành tích này chuyển hóa thành thành quả
- Vì thế, ba kiến nghị con hãy bình tĩnh lại, đem những thứ này biến thành tiêu chí của con, chứ không phải biến thành một tờ giấy khen
- Con hiểu ý của ba không?
Sau khi Trần Thương nghe thấy, lập tức gật đầu