Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1795 - Chương 1793: Trần Thương Cảm Thấy Mình Thật Sự Rất May Mắn

Khi bac si mo hack full
Chương 1793: Trần Thương Cảm Thấy Mình Thật Sự Rất May Mắn
 

Tần Hiếu Uyên nói rất uyển chuyển, nhưng, lại rất có đạo lý

Có ý gì đây?

Bây giờ, Trần Thương tinh thông Ngoại khoa, nhưng người thật sự tinh thông, có bao nhiêu chứ?

Anh còn là Hội trưởng Khoa Ngoại Tiêu hóa thế giới, nhưng có danh tiếng thì làm được gì?

Những chuyện tiếp theo anh phải làm, chính là mang kiến thức của mình hóa thành lực lượng.

Mặc dù không nói trong ba năm sẽ vượt qua bệnh viện Johns Hopkis, trong năm năm tiêu diệt Mayo...

Nhưng, cũng cần mang những kiến thức này tạo ra một số ngành học ưu tú, tạo ra một nhóm tinh nhuệ cho Trung Quốc.

Đến lúc đó, nhóm tinh nhuệ này của chúng ta chính là một tòa Vạn Lý Trường Thành bất hủ bảo vệ sức khỏe của nhân dân dân tộc Trung hoa chúng ta

Cho dù chúng ta phải đối mặt với: Tai nạn, bệnh dịch, không biết bệnh tật sẽ ập đến lúc nào, thì nhóm đội ngũ này của chúng ta cũng có năng lực chiến đấu, năng lúc chiến thắng

- Ba, con đã biết, cám ơn ba

Trần Thương gật đầu, bưng mời một ly trà.

Sau khi lão Tần uống xong, sắc mặt ông nghiêm túc, nhìn vào Trần Thương nói:

- Còn có... nắm chắc thời gian để sinh thêm đứa cháu cho ba.

Trần Thương:

- ....

………………

Trần Thương cảm thấy mình rất may mắn

Có thể gặp được cô gái như Tần Duyệt, và ba mẹ như lão Tần và Ký Như Vân.

Ký Như Vân có lẽ rất thiên vị, gần như là quan tâm ích kỷ đối với mình, giống như thế giới không có liên quan đến tôi, chỉ cần người nhà của tôi tốt là được rồi, loại cảm giác như thế này khiến cho Trần Thương rất an tâm.

Cứu vớt thế giới gì đó... để người khác làm đi...

Còn lão Tần thì đưa ra những ý kiến quý giá về cuộc sống cho Trần Thương dựa trên kinh nghiệm sống phong phú của ông.

Đây đều là tài sản quý giá

Nhìn vào Tần Duyệt ở trong lòng, Trần Thương rất thỏa mãn

Thế nhưng... anh lại đột nhiên do dự.

Hôm nay... hay là không nên dùng bảo thạch xác suất

Dù sao, Tiểu Hào của mình vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ

Hay là... đợi thêm?

Đợi thêm chút nữa

Hiện tại đột nhiên Trần Thương xuất hiện một ý nghĩ.

Giống như chơi game tắm bảo bảo trước đây, sau khi sinh ra, độ hoàn mỹ trưởng thành

Thiên phú dị bẩm, kỹ năng siêu quần

Sau khi hạ quyết tâm, Trần Thương cất bảo thạch xác suất đi.

Trong đêm.

Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân lăn qua lăn lại, không ngủ được

- Sao lại không có động tĩnh gì thế

- Aiya, bà mau ngủ đi

- Ngủ gì mà ngủ, cháu trai của tôi báo mộng cho tôi nói là muốn ra ngoài, tôi không thể phụ trách sao?

....

- Ông nói xem, liệu có phải là hai đứa nó không hiểu kiến thức này hay không?

- Aiya, hai đứa nó đều là bác sĩ, bà nghĩ cái gì thế?

- Ai ai ai, ông nhỏ tiếng một chút, đừng ngáy nữa, có tiếng động rồi

- Đó là tiếng của con mèo nuôi ở trên lầu

....

....

Buổi sáng thức dậy, Trần Thương phát hiện lão Tần đã làm xong bữa sáng.

Tần Duyệt ngáp một cái:

- Ba, dậy sớm như vậy sao? Mẹ con đâu rồi?

Lão Tần xấu hổ cười một tiếng:

- Ồ! Mẹ con tối hôm qua mất ngủ, thấy hai đứa trở về nên vô cùng cao hứng, không ngủ được, trời gần sáng thì mới đi ngủ

Tần Duyệt 'ồ' một tiếng, cũng không nghi ngờ gì.

Buổi sáng, Tràn Thương và Tần Duyệt đến Tỉnh Nhị Viện một chuyến trước.

Mọi người gần đây đã bắt đầu bận rộn chuyển đến tòa nhà mới.

Nhìn thấy Trần Thương và Tần Duyệt đến, mọi người đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Phòng ban cũng không bận rộn nhiều việc, Thường Lệ Na nhìn thấy hai người đến, cười một tiếng quái dị, nhào về phía của Tần Duyệt

- Duyệt Duyệt, nào, tôi sờ một chút, đã mượt mà chưa?

Tần Duyệt lập tức biến sắc: ???

- Mượt mà, cái quỷ gì chứ?

Thường Lệ Na sờ sờ bụng:

- Cháu trai của tôi còn chưa ra sao?

Tần Duyệt lườm một cái.

Thường Lệ Na cười nói:

- Thương ca à, cậu có được hay không vậy?

Trần Thương cũng không để ý nói đùa, cười nói:

- Tôi còn đang lựa chọn DNA ưu tú

Vương Khiêm nghe thấy vậy thì vội vàng đi ra, vỗ một cái lên mông của Trần Thương, còn bóp một cái

Trần Thương biến sắc:

- Cẩu tặc, có tin tôi đưa cậu sung quân đến phòng bệnh án hay không?

Mọi người nhất thời cười ha ha lên.

Hôm nay Trần Thương cũng gặp được Thạch Na, nói thật thì, thiếu chút nữa là không nhận ra

Cách ăn mặc, tóc cũng làm rồi, khuôn mặt có lớp trang điểm, còn rất xinh đẹp.

Hiện tại Trần Bỉnh Sinh vô cùng bận rộn, bây giờ anh ta và Vương Dũng chung một nhóm, phẫu thuật rất nhiều.

Sau khi nhì thấy Trần Thương, ánh mắt sáng lên, cười nói:

- Ai kêu các người khi dễ tôi, nhìn thấy chưa, chỗ dựa của tôi trở về rồi

Thạch Na lập tức cười nói:

- Cậu hỏi thử Tần Duyệt xem, hai người ở nhà thì ai nghe theo ai?

Mọi người nhất thời lại cười lên.

Thạch Na sáng sủa hơn rất nhiều.

Hôm nay Trần Thương cũng không phải chủ yếu đến để ôn chuyện, thuận tiện qua thăm mọi người mà thôi.

Cấp cứu cũng đang bận rộn, không lâu sau mọi người đều ai làm việc lấy, đừng nói là Trần Thương đến, cho dù có là cha mẹ ruột đến cũng không thể tiếp đãi được.

Trần Thương trong lúc nói chuyện đã đi đến phòng làm việc của bí thư Đàm Lập Quốc.

Tần Hiếu Uyên căn dặn Trần Thương đến thì hãy ngồi xuống trò chuyện một lúc với Đàm Lập Quốc.

Đêm ngày hôm trước là tụ hội của ngành nghề Y tế, các lãnh đạo hành chính đơn thuần cũng không đến nhiều.

Đặc biệt là những lãnh đạo không làm kinh doanh, chỉ đơn thuần là lãnh đạo hành chính.

Dù sao bọn họ cũng tương đối mẫn cảm.

Dù sao cũng là ngồi chung với nhóm người Trần Thương, hoàn toàn là hội tụ của học thuật, thế nhưng dạng người giống như Đàm Lập Quốc đi cũng không thích hợp, ảnh hưởng cũng không tốt.

Đây thực ra chỉ là tự do của bác sĩ, không có nhiều khuôn sáo như vậy.

Dùng lời của Tần Hiếu Uyên để nói, dù sao Đàm Lập Quốc cũng là bí thư của bệnh viện, hơn nữa dưới tay cũng có không ít người, quan trọng là có kinh nghiệm phong phú

Sau khi Trần Thương đến, chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp của Đàm Lập Quốc.

Dù sao viện trưởng mới cũng còn đang đợi xác định, Đàm Lập Quốc có thể trở thành chỗ dựa của Trần Thương.

Quả nhiên, khi Trần Thương đến, Đàm Lập Quốc có chút ngạc nhiên và mừng rỡ.

Khuôn mặt tươi cười chào đón, đích thân pha trà cho.

Hai nguời tỉ mỉ hàn huyên một phen.

Ngược lại cũng không nói gì chi tiết.

Dù sao sau khi trở về, chuyện cụ thể thì nói cụ thể, dù sao loại cam đoan bánh vẽ này cũng là không cần thiết.

Mười giờ sáng.

Trần Thương lái xe trực tiếp đến Đông Đại Nhất Viện.

Phòng họp lúc này đã tụ tập không ít người.

Đều là đến để nghe Trần Thương giới thiệu về video phẫu thuật của ngày hôm qua.

Trần Thương nói rất tỉ mỉ.

Nói khoảng tầm một tiếng.

Lượng tin tức rất lớn, mọi người nghe vô cùng say xưa, dư vị vô tận.

Mọi người cho mọi người giữ lại thời gian để thảo luận, vào lúc này, Trần Thương đi đến bên cạnh Cung Đại Trân, nhớ đến hình như hôm qua chủ nhiệm Cung có lời muốn nói, không nhịn được tò mò hỏi:

- Đúng rồi, chủ nhiệm Cung, hôm qua bà đang chuẩn bị nói đến chuyện gì?

Cung Đại Trân nghe thấy câu nói của Trần Thương, hơi do dự một chút, sau đó nói:

- Thầy à, anh có nghĩ đ́ến việc sáng tạo một thương hiệu bệnh viện thẩm mỹ hay không?

Sau khi Trần Thương nghe xong thì lập tức sửng sốt

Về vấn đề này, anh thực sự chưa từng nghĩa qua

Chỉnh hình là kỹ năng lập nghiệp của Trần Thương.

Bình Luận (0)
Comment