Tôi mới nói một câu thôi, vậy mà tất cả đều giơ tay, các người là đang đầu hàng sao?
Các giáo sư đỏ mặt không hé răng một tiếng, không ai muốn bỏ qua cơ hội được tận mắt xem một ca phẫu thuật hiếm có như vậy.
Nữ Hoàng Alisa do dự một chút sau đó làm ra một quyết định.
Một kế hoạch gia tăng giao lưu giữa y học Trung Anh, thúc đẩy trao đổi hữu nghị và thiết lập hợp tác y học xuất hiện trong đầu bà.
Đi là khẳng định phải đi, nhưng đi làm sao để không bị mất mặt?
Sau khi video được mở lại, Tiêu Nhuận Phương cười hỏi:
- Nữ Hoàng bệ hạ cân nhắc thế nào rồi?
Alisa mỉm cười:
- Thật ra thì cho tới nay chúng ta vẫn luôn hy vọng xây dựng quan hệ hợp tác chữa bệnh Trung-Anh với Trung Quốc, tôi cảm thấy đây là một cơ hội
- Tôi tin tưởng giáo sư Trần Thương, cũng tin tưởng nền y học của Trung Quốc, tôi đồng ý William tiến hành phẫu thuật ở Trung Quốc
- Ba ngày sau, tôi sẽ đưa các chuyên gia của chúng tôi đến tham quan.
Tiêu Nhuận Phương cười nói:
- Tôi rất chờ mong Nữ Hoàng đến.
Mà những người khác sau khi nghe được lời nói của Nữ Hoàng Alisa, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Quá trâu bò
Đối phương thật sự đồng ý rồi.
Chủ động tới xem bệnh.
Tiếp theo giáo sư Trần có phải là đòi tiền xem bệnh không?
Không sai, như vậy càng có thể diện.
Trần Thương mới không thèm để ý mọi người, anh cười nói với Nữ Hoàng Alisa:
- Cảm ơn Nữ Hoàng đã hiểu cho tôi, ta nhất định sẽ dốc toàn lực cho ca phẫu thuật này
Alisa mỉm cười không đáp lại.
Không phải là hiểu, là ‘Nhân sinh đã gian nan như thế, có một số việc không cần phải vạch trần’.
Hội nghị video từ xa kết thúc, William yên lặng trở về phòng bệnh.
Mà những người trong phòng làm việc đều giơ ngón cái cho Trần Thương.
Mọi người không nói rõ, dù sao có vài lời không hay ho cho lắm.
Chi bằng cứ như thế này, anh biết tôi biết, như vậy đủ rồi.
Lão lãnh đạo đi đến bên cạnh vỗ vai Trần Thương, bội phục nói:
- Tiểu tử, lúc tôi còn trẻ cũng không quyết đoán bằng cậu bây giờ đâu.
Trần Thương cười xấu hổ:
- Khiến lãnh đạo chê cười, dạo gần đây tôi thật sự rất bận
Lão lãnh đạo gật đầu:
- Tốt, bận rộn là chuyện tốt, lúc nào không bận nhớ kiểm tra sức khoẻ cho tôi một chút.
Trần Thương đồng ý, chờ lãnh đạo và Tiêu Nhuận Phương rời đi.
Viện trưởng Nhạc Bằng Bệnh viện Trung Nhật đi tới, nói thật, lúc đầu ông ta thật là sợ phải gánh trách nhiệm.
Thế nhưng sau khi nghe được câu nói của Trần Thương, ánh mắt của Nhạc Bằng lập tức sáng lên
Nếu ca phẫu thuật này được thực hiện ở bệnh viện của mình, như vậy tầm ảnh hưởng của mình sẽ được gia tăng rất nhiều.
Nhất định phải lưu lại
Nhạc Bằng không xuất thân là một bác sĩ, ông ta là một nhân viên hành chính điển hình.
Hơn nữa, người này rất phù hợp với phong cách bệnh viện, nếu không cũng không thể đưa bệnh viện trở thành ‘Bệnh viện được người nước ngoài hài lòng nhất ở thủ đô’.
Thế nhưng... Trong mắt của dân chúng có tốt hay không thì khó mà nói.
- Giáo sư Trần, cần sắp xếp gì khi phẫu thuật thì cậu cứ việc nói, chúng ta nhất định sẽ phối hợp tích cực
Trần Thương gật đầu cười một tiếng.
- Vậy… Làm phiền Viện trưởng Nhạc.
- Thật ra thì không cần phải chuẩn bị cái gì cả, dù sao ca phẫu thuật sẽ thực hiện ở Trung tâm cấp cứu.
Nhạc Bằng nghe xong:
- Không phiền, không phiền...
Còn chưa nói hết câu thì Nhạc Bằng lập tức sửng sốt, tại sao... Không làm phẫu thuật ở đây?
Không sai
Hôm qua, Nhạc Bằng đã lơ đãng nhắc tới những chuyện này với Trần Thương.
Anh biết rõ đây là một vị viện trưởng không thích gánh chịu bất luận nguy hiểm nào.
Đây không phải là chuyện xấu.
Thế nhưng... Trần Thương cảm thấy, lão Ngô nhất định sẽ nguyện ý gánh chịu nguy hiểm như thế.
Nghĩ tới đây, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh muốn thương lượng với viện trưởng Ngô Đồng Phủ.
Nghe thấy Trần Thương muốn đưa William đến Trung tâm cấp cứu, Nhạc Bằng tự nhiên có chút không vui.
Sau khi Nữ Hoàng Alisa muốn tới Trung Nhật, toàn bộ lực ảnh hưởng và địa vị của bệnh viện ở trong mắt người nước ngoài sẽ tăng lên
Nhạc Bằng tự nhiên muốn nước lên thì thuyền lên.
Nhưng... Ông ta không nghĩ Trần Thương sẽ quyết tuyệt như thế
Ông ta cười xấu hổ, vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, cậu xem... Như vậy có phải không thích hợp lắm không? Dù sao bộ trưởng Tiêu... Lãnh đạo bọn họ đều biết bên này... Còn có...
Trần Thương nói thẳng:
- Viện trưởng Nhạc, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy mình không quen dùng dụng cụ của quý bệnh viện. Tôi quen dùng hàng nội địa rồi, không quen với thiết bị nhập khẩu.
Nói xong, Trần Thương quay người rời đi.
Anh dám từ chối Nữ Hoàng Alisa, Nhạc Bằng chỉ là một viện trưởng, có thể tùy tiện từ chối.
Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt tới như vậy?
Chuyện tốt thì để ông chiếm hết, có chút nguy hiểm cũng không nguyện ý gánh chịu.
Trong lòng Trần Thương không ưa loại người này.
Bản thân bệnh viện là nơi dễ xảy ra chuyện, gặp phải loại lãnh đạo này, một khi xảy ra tranh cãi chữa bệnh, anh cam đoan người xui xẻo khẳng định là bác sĩ.
Hơn nữa, bệnh viện Trung Nhật rất kì lạ, người nước ngoài quốc tế quá nhiều.
Trần Thương cảm thấy, đã ở Trung Quốc thì nên phục vụ người dân Trung Quốc, muốn nhiều người nước ngoài như vậy để làm gì?
Sau khi Trần Thương rời đi, Nhạc Bằng đứng tại chỗ, trong lòng ông ta vừa tức vừa hận, nhưng lại không thể làm gì
Chẳng lẽ bây giờ bảo ông ta đi gây chuyện với Trần Thương?
Không bàn tới việc ông ta nên làm thế nào để gây sự, trước hết ông ta phải có thực lực đó đã
Hai ngày này, phàm là người đều có thể nhìn ra thái độ của Tiêu Nhuận Phương và lão lãnh đạo đối với vị bác sĩ trẻ này.
Thân thiết như người một nhà
... …………
Sau khi Trần Thương đến Trung tâm cấp cứu, anh đi thẳng tới phòng làm việc của Ngô Đồng Phủ.
Ngô Đồng Phủ thấy Trần Thương cười đi tới, ông biến sắc, cảnh giác nói:
- Cậu lại muốn ai?
Trần Thương lập tức dở khóc dở cười.
- Ai tôi cũng không muốn
Ngô Đồng Phủ vẫn không yên tâm:
- Cậu lừa tôi
Trần Thương bất đắc dĩ:
- Hôm nay, tôi thật sự không phải tới muốn người, tôi tới đây để đưa phúc lợi cho chú.
Mặt Ngô Đồng Phủ đỏ lên:
- Phúc lợi của những người trẻ tuổi, tôi... Không thích.
Trần Thương đột nhiên sửng sốt, cái gì là phúc lợi của người trẻ tuổi?
Ông nói cái gì vậy
Nhưng Ngô Đồng Phủ thật sự bị dọa sợ bởi Trần Thương.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thương đã hỏi mượn lão Ngô rất nhiều người, cũng cưỡm luôn vài người.
Dù sao thì Trung tâm cấp cứu vừa cất bước, anh thật sự cần một vài người tới giúp đỡ.
Mấu chốt là... Trần Thương vung tay lên, vô số người hưởng ứng.
Ngay cả những chủ nhiệm thành danh đã lâu đều nguyện ý đi theo anh.
Ngô Đồng Phủ lập tức bị dọa sợ, nếu đám người này đi hết, vậy thì bệnh viện của tôi còn cái rắm gì nữa?
Hiện tại, ông đã hối hận vì lúc trước dễ dàng đưa Ngô Huy cho Trần Thương.
Bạn xem hiện tại Ngô Huy trở thành gì rồi?
Đây chính là người đứng đầu Trung tâm nghiên cứu khoa học chữa bệnh Parkinson
Nghĩ đến hình ảnh không lâu sau đó, người này sẽ mang theo đoàn đội rời khỏi Trung tâm cấp cứu thủ đô, sau đó đến An Dương với Trần Thương, Ngô Đồng Phủ sầu não rất lâu.
Dù sao ông chưa hưởng được bao nhiêu ngày tốt lành đâu….
Hiện tại, Trung tâm cấp cứu có thể nói là đáng gờm.
Không nói người bệnh trong nước vô số, người nước ngoài mộ danh mà đến cũng không phải ít.
Điều này khiến cấp bậc quốc tế của Trung tâm cấp cứu thủ đô gia tăng nhanh chóng, gia tăng lực ảnh hưởng quốc tế là chuyện rất quan trọng.