Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1825 - Chương 1823: Thật Là… Càng Ngày Càng Làm Loạn Quá Rồi.

Khi bac si mo hack full
Chương 1823: Thật Là… Càng Ngày Càng Làm Loạn Quá Rồi.
 

Nghe thấy lời Trần Thương nói, hai người kia lập tức thở phào một hơi

Có cơ hội

Vậy là vẫn còn cơ hội

- Anh nói đi! Bác sĩ người mau nói

Người đàn ông vội vàng hỏi:

- Làm như thế nào, chúng tôi đều đồng ý.

- Đúng vậy, bác sĩ nói đi, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần cứu được mẹ tôi, tôi đều đồng ý.

Người đàn ông hai trăm cân này đã trực tiếp khóc lên.

Không sai.

Đối mặt với tình huống sinh ly tử biệt này, cho dù là người kiên cường đi nữa không khó mà cầm lòng được.

Trần Thương nói:

- Phẫu thuật! Phải lập tức phẫu thuật.

Nghe thấy lời Trần Thương nói, bốn người còn lại trong phòng đều sững sờ trợn tròn mắt.

Bọn họ trợn to mắt, bên trong ánh mắt đều là biểu hiện bất ngờ cùng không thể tưởng tượng được.

Nơi này… Nơi này là thang máy đấy?

Ở đây tiến hành phẫu thuật?

Càng nghĩ, đám người cần cảm thấy có chút kinh sợ.

Đừng nói bọn họ, ngay cả người dày dặn kinh nghiệm như tài xế và Đặng Minh cũng rơi vào trạng thái choáng váng.

Thật sự muốn phẫu thuật ở trong thang máy sao?

Hơn nữa, đây là một ca phẫu thuật dị dạng tim mạch, hiện tại trên thế giới có mấy bệnh viện có công nghệ này?

Không cần nói bây giờ trong thang máy có mấy người có thể làm, đến bệnh viện cũng chưa chắc có nhiều người có thể làm được

Thêm nữa, cho dù Đặng Minh không hiểu thì hắn cũng biết để thực hiện được phẫu thuật này cần phải có máy tuần hoàn ngoài cơ thể

Ở đây… Cái gì cũng không có

Phẫu thuật luôn?

Đặng Minh căng thẳng nhìn Trần Thương:

- Giáo sư Trần, anh…

Anh ta lo lắng nhìn Trần Thương, sợ rằng anh khẩn trương sẽ làm ra sai lầm.

Phải biết rằng, danh tiếng lớn hơn mạng người, một khi đã thất bại sợ rằng họ sẽ vô cùng thảm hại

Anh ta rất quan tâm đến thần tượng của mình

Thực hiện phẫu thuật ở đây, chính là tự phá hủy Vạn Lý Trường Thành

Lý lịch của Trần Thương không có điểm đen, Đặng Minh nhìn Trần Thương không nhịn được, muốn nhắc nhở anh.

Trần Thương nhìn Trần Minh một cái, sắc mặt anh bình tĩnh, không nói gì.

Sau đó anh quay người về phía người nhà bệnh nhân nói:

- Nếu như mọi người đồng ý, bây giờ chúng tôi sẽ gọi cho bộ phận y tế lập hồ sơ, sau đó sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật ngay.

- Nếu như không đồng ý, chúng tôi cũng vẫn sẽ tận lực cấp cứu, thế nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi mà nói… Nguy hiểm là rất lớn.

- Quyết định càng nhanh càng tốt, bà lão sắp không chịu nổi nữa rồi

Lúc này Đặng Minh vừa vặn, mở camera điện thoại lên quay.

Nghe Trần Thương thúc giục, hai người con của bà lão lập tức cuống cuồng, có chút lo lắng.

Mỗi phút, mỗi giây đối với bọn họ đều là áp lực.

Sau một lát, người phụ nữ rối bời, quay qua nhìn anh trai của mình.

Người đàn ông cắn răng nói:

- Chúng tôi đồng ý, xin nhờ bác sĩ! Hãy cứu mẹ tôi

Trần thương nghe thấy đối phương đồng ý, lập tức đập cửa thang máy để người bên ngoài có thể nghe thấy

Ở bên ngoài cũng có người nhà bệnh nhân đang đợi, nghe thấy âm thanh của Trần Thương, lập tức đáp lại.

Trần Thương trực tiếp yêu cầu đối phương gọi cho Ngô Đồng Phủ, viện trưởng Trung tâm Cấp cứu Khẩn cấp Thủ đô.

Nói cho ông ấy biết tình hình hiện tại, để ông ấy sắp xếp bộ phận y tế nhanh chóng làm hồ sơ sớm nhất có thể, và chuẩn bị công việc ứng phó

Đồng thời, Trần Thương nói với người nhà ở bên ngoài.

Nếu như có điện, không được để thanh máy tiến hành hoạt động ngay, cần phải nói cho Trần Thương trước.

Trần Thương lo lắng trong lúc phẫu thuật, thang máy kêu cạch một tiếng, dẫn đến xuất huyết máu trong lúc tiến hành.

Trần Thương liên tục dặn dò các biện pháp phòng ngừa.

Sau đó anh cúi người xuống, nhìn Đặng Minh nói:

- Chuẩn bị phẫu thuật.

Đặng Minh nhìn ánh mắt bình tĩnh của Trần Thương, nghĩ lại hành động vừa rồi của anh ta, nhịn không được thở dài một tiếng.

Với một số bác sĩ sau khi họ có được danh tiếng, địa vị thì bắt đầu không còn làm các ca phẫu thuật mạo hiểm và gây tranh cãi nữa.

Nhưng còn Trần Thương, trong mắt anh chỉ có bệnh nhân

Anh ấy tựa như không để ý chút nào đến địa vị cùng danh tiếng, trong mắt anh ấy chỉ có cân nhắc người bệnh này có thể cấp cứu thành công được hay không

Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà Trần Thương có được thành công như ngày hôm nay

Đặng Minh gật đầu, sau đó dùng cồn povidone giúp Trần Thương khử trùng tay.

Tiếp đó anh ta bắt đầu chuẩn bị, dùng kéo cắt quần áo bệnh nhân ra, khử trùng, và trải khăn lỗ phẫu thuật…

Chuẩn bị

Đặng Minh cũng không nghĩ nhiều nữa, Trần Thương bảo anh ta làm cái gì, thì anh ta sẽ cố gắng làm tốt cái đó.

Trần Thương nói với ba người còn lại:

- Mọi người mở đèn pin ở điện thoại ra, chiếu sáng cho tôi.

Người nhà bệnh nhân vội vàng gật đầu.

Bắt đầu mở đèn ở điện thoại ra soi sáng.

Lúc này, bên kia Ngô Đồng Phủ sau khi nhận điện thoại của người nhà bệnh nhân, ông lập tức đứng người dậy.

Cúp điện thoại xong ông lập tức cho La Hữu Tài tiến hành lập hồ sơ.

Sau đó, ông vừa lo lắng vừa tức giận nói:

- Cái tên Trần Thương này… Thật là… Càng ngày càng làm loạn quá rồi.

- Xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?

- Cho rằng đây là chuyện đùa à?

- Đây là vấn đề liên quan đến mạng người! Làm phẫu thuật trong thang máy, thật sự quá hồ đồ, lại còn là một ca phẫu thuật dị dạng động mạch tim phổi. Ca phẫu thuật này trong bệnh viện của chúng ta cũng chỉ có một số ít người có thể thực hiện được. Cậu ấy, thế mà dám làm nó trong thang máy

- Có thể hoàn thành được sao?

Ngô Đồng Phủ càng nói càng tức giận.

Bản thân ông cũng là từ ngoại khoa tim mà ra, đối với căn bệnh này có thể nói là cực kỳ hiểu rõ.

Ca phẫu thuật này cần có tuần hoàn ngoài cơ thể và sử dụng bản vá dẫn lưu trở lại tâm nhĩ trái.

Phải nói là độ khó vô cùng cao

Trước hết phải nói là rủi ro vô cùng lớn

Mẫu chốt đây là ở bản vá khi mà tĩnh mạch phổi trở lại có thể gây tắc nghẽn.

Phẫu thuật này, mọi thứ đều rất nguy hiểm, tiểu tử thối này

Ngô Đồng Phủ càng nói càng tức giận, càng tức giận lại càng sốt ruột.

La Hữu Tài nhịn không được an ủi:

- Viện trưởng Ngô, nói không chừng trong lòng Trần Thương đã nắm chắc rồi

Ngô Đồng Phủ nghe xong, càng tức nói:

- Nắm chắc! nắm chắc! Làm gì có nhiều tự tin như vậy

- Trên bàn phẫu thuật còn không có cái gọi là nắm chắc, cậu ấy ở trong thang máy có thể nắm chắc sao

- Được rồi, lần bồi dưỡng cũng đã kết thúc, cậu ấy cũng lớn như vậy rồi, lại còn là tổ phó cấp cứu y tế trung ương quốc gia, tương lai tốt như thế, còn muốn tự làm khó mình, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện

Ngô Đồng Phủ thực sự sốt ruột.

Ông ta làm viện trưởng lâu như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông nghe nói đến việc sử dụng thiết bị sơ cứu để thực hiện phẫu thuật tim với dị dạng mạch lớn, lại còn là trong thang máy

Ông thực sự lo lắng thay Trần Thương

Trong ngành cấp cứu này, những nhân tài bị tàn lụi đi không ít, ông ở đây lâu như vậy đã thấy rất nhiều.

La Hữu Tài nhìn thấy, biết là viện trưởng Ngô đang lo lắng cho Trần Thương.

- Được rồi, viện trưởng Ngô, anh cũng đừng lo lắng, kỹ thuật của Trần Thương…

Ngô Đồng Phủ tiếp tục tức giận nói:

- Ai chết đuối mà chả biết bơi

- Tiểu tử này, hôm nay cậu ấy khẳng định phải…

Sau khi nói xong, Ngô Đồng Phủ với La Hữu Tài đến phòng cấp cứu số sáu.

Bình Luận (0)
Comment