Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1832 - Chương 1830: Làm Sao Để Làm?

Khi bac si mo hack full
Chương 1830: Làm Sao Để Làm?
 

Dương Lan nhìn Trần Thương, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Một người còn trẻ tuổi như vậy, nhưng lại phải gánh vác một đám người già.

Là vì tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết, vì sự cố chấp không chùn bước trước khó khăn, cũng vì một tấm lòng son.

Trong hành lang, ánh đèn đường hắt lên người Trần Thương, tạo thành một cái bóng thật dài.

Dương Lan liếc nhìn Tề Khải, hai người gật đầu, cùng sải bước đuổi theo.

Lần đuổi theo này, không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm

Nhưng cả hai người bọn họ đều cảm thấy xứng đáng.

Nhìn ba người rời đi, qua song cửa sổ, Vu Song Dũng quay sang Chương Mục.

- Tôi rất tò mò, liệu có thể làm được những gì trong vòng 1 tuần?

- Lão Chương, anh cảm thấy cậu ấy có thể làm được không?

Chương Mục trầm mặc, ông không biết trả lời thế nào, nhưng ông đang suy nghĩ.

Thật thà mà nói, năng lực của Trần Thương thực sự thu hút người khác.

Cái ông đang suy nghĩ không phải là Trần Thương có làm được hay không. Mà ông đang nghĩ, nếu Trần Thương không làm được, liệu ông có đồng ý không?

Dù sao… Nào có đơn giản như vậy

Việc đầu tư này không chỉ là một hai vạn, mà tính bằng đơn vị trăm triệu.

Cho dù không cần phát lương ngay lập tức, chi phí cũng chưa cần chuẩn bị cho cả 1 năm, nhưng tối thiểu cũng cần một khu nhà nghiên cứu chứ?

Đi đâu để tìm được chỗ như vậy

Chỉ riêng phần xây dựng thôi, cũng phải cần đến vài triệu rồi

Nghĩ tới đây, Chương Mục thở dài, bối rối thì thầm:

- Tổ quốc ơi, khi nào người mới thực sự trở nên hùng mạnh.

Vu Song Dũng nhìn Chương Mục:

- Tại sao anh không nói gì?

Chương Mục cười:

- Cậu ấy làm được hay không là chuyện của cậu ấy, tôi có đi hay không lại là chuyện của tôi. Không liên quan đến nhau.

…………

Buổi tối, Trần Thương nằm ở trên giường suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay.

Làm sao để làm?

Tìm nhà nước đòi tiền?

Chẳng nhẽ đi tìm chủ nhiệm Tiêu?

Thực sự không được tìm Tào Ngu sao?

Thế nhưng, đây không phải là một số tiền nhỏ, như đã nói lúc đầu kinh phí chữa bệnh của đất nước có hạn nhưng mọi thứ đều do một người.

Hơn nữa, quốc gia mới thành lập trung tâm chẩn đoán điều trị bệnh Parkinson.

Hạng mục này quốc gia đã đầu rất nhiều tư vốn vào trong đó.

Viện mới cần thi công cũng cần một số tiền không hề nhỏ.

Tài chính của Ủy ban Y tế cũng có hạn. Nếu không, thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nếu... Bây giờ mình sẽ nghiên cứu lý thuyết về phản ứng tự miễn dịch của bệnh Parkinson và nghiên cứu các loại thuốc mới.

Chủ nhiệm Tiết có khi khóc than với mình hay không

Phải làm sao bây giờ?

Nếu không thì mình trả tiền?

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhanh chóng lắc đầu.

Bây giờ mình còn nghèo, còn tự mình trả tiền cái này rõ ràng là tự đi tìm đường chết.

Buổi tối, lúc Tần Duyệt tắm rửa xong lên giường, Trần Thương không suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Bởi vì ánh mắt của Trần Thương bị Tần Duyệt hấp dẫn.

Nằm lên giường, anh bỗng nhiên nói:

- Vợ, anh phát hiện...... Sau khi chúng ta ở chung với nhau, anh trở nên ngốc nghếch hơn

Tần Duyệt tò mò vuốt khuôn mặt Trần Thương:

- Không phải, em cảm thấy càng ngày càng thông minh

Trần Thương lắc đầu:

- Em biết Gia Cát Lượng vì sao lại thông minh như vậy không?

Tần Duyệt:

- Học thức uyên bác?

Trần Thương gật đầu:

- Đúng! Em biết vì sao không?

Tần Duyệt mờ mịt, lắc đầu:

- Không biết.

Trần Thương vừa cười vừa nói:

- Bởi vì mỗi lúc trời tối, Gia Cát Lượng vừa lên giường, nhìn thấy vợ mình xấu, thì không muốn ngủ nữa, đứng dậy đi đọc sách

- Em xem, tìm vợ xấu rất có ích đấy

- Về phần anh, mỗi ngày nhìn thấy vợ như hoa như ngọc thế này anh tự nhiên là vui đến quên cả trời đất, sau đó dần trở lên ngu ngốc, đúng không?

Tần Duyệt bị Trần Thương đùa như thế, liền nở nụ cười.

Hai người nằm trên giường, cũng không nói chuyện công việc, chỉ cùng Tần Duyệt nói chuyện trong nhà, nghe cô nói liên miên lải nhải những việc vặt trong cuộc sống, quở trách bác sĩ kia không chịu trách nhiệm......

Cuộc sống chính là như vậy, cần học cách trân trọng lẫn nhau trong những điều bình thường.

An ủi nhau, tâm sự với nhau, như vậy tình cảm mới không có khoảng cách.

Tính cách của phụ nữ là cho phép họ được phàn nàn, có lúc họ cũng rất nhạy cảm, chỉ muốn tìm người để tâm sự.

Lúc này, cho dù người đàn ông chỉ giả vờ nghe, cũng nói xong.

Lúc này, những người đàn ông dù là làm bộ đang nghe, cũng nên để cho cô ấy nói xong.

Điều này sẽ khiến cô ấy vô thức phát hiện ra rằng bạn đã trở nên không thể thiếu.

Ngày hôm sau, Tần Duyệt chuẩn bị một bữa sáng nhỏ, Trần Thương vội vàng ăn rồi đi làm.

Tần Duyệt thực sự đã thích nghi với những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Đối với sự lãng mạn và những lời khen ngợi của Trần Thương, điều đó cũng làm cho cô cảm thấy đặc biệt vui vẻ và thoải mái.

Có đôi khi, Tần Duyệt luôn lo lắng bản thân làm phiền Trần Thương, không xứng với anh.

Nhưng hiện tại xem ra là mình quá nhạy cảm.

Hiện tại cô muốn làm một người vợ tốt, sau đó...... Làm một người mẹ tốt.

..............

Sáng sớm Trần Thương đã đến bệnh viện, đi vào văn phòng, bật máy tính lên xem để mua tập san mới nhất.

Nhưng, lúc đang định tắt máy tính, thì thấy một thông báo tuyển dụng.

Trần Thương tò mò, mở ra xem.

Không phải ai khác, chính là phòng thí nghiệm của Thái Đạt NI Tư thông báo tuyển dụng.

Đối mặt với toàn thế giới để tuyển dụng các nhà nghiên cứu bệnh lý thần kinh và thuốc, với mức lương khởi điểm hàng năm thấp nhất là 100.000 đô la Mỹ, và ưu tiên thành tích đạt được.

Nhìn những quyền lợi phong phú này, Trần Thương thừa nhận nếu không động tâm mới là lạ đấy

Nói thật, Trần Thương nhìn thấy tin tức này trong lòng hơi mất mát.

Đây đều là những trụ cột của đất nước.

Nếu bạn thực sự đi ra ngoài, đây là một tổn thất lớn.

Nghĩ như vậy, Trần Thương lòng nóng như lửa đốt.

Không được, phải giải quyết vấn đề này như thế nào đây!?

Trần Thương thật sự như kiến bò trên chảo nóng, không thể tĩnh tâm được.

Những người ngoại quốc này thật giàu có

Bây giờ, mình làm sao tìm được một nơi lớn hơn?

Hơn nữa, những chuyên gia này đều là mang cả nhà theo, còn phải giải quyết vấn đề nhà ở?

Trần Thương càng nghĩ càng thấy phiền.

Không được

Trần Thương cắn răng một cái.

Anh phải gọi cho Tiêu Nhuận Phương để hỏi về vấn đề này.

Tiêu Nhuận Phương cũng thở dài:

- Năm nay kinh phí đã không còn nhiều, hơn nữa, rất nhiều vấn đề khó khăn cần giải quyết, đối với một cơ sở nghiên cứu lớn như vậy thì không thể xây dựng được.

- Cơ sở ban đầu cũng đã được phê chuẩn cho các dự án chế ra các loại thuốc tim mạch mới.

......

Cúp điện thoại Trần Thương cắn răng một cái lại bấm điện thoại cho Tào Ngu.

Sau đó điện thoại kết nối với viện trưởng viện khoa học trung ương Kỳ Liên Sơn......

......

......

Sau một cuộc điện thoại, Trần Thương mệt mỏi dựa lưng vào ghế, suy sụp tinh thần mà thở dài

Làm sao lại khó như vậy?

Trong đầu của anh đột nhiên nổi lên một câu

- An Đắc Nghiễm có hàng chục nghìn ngôi nhà cao cửa rộng che chở cho những người nghèo thế giới được hạnh phúc

Câu nói này thật sự là một hình ảnh đẹp.

Ai có thể cho anh......

Trần Thương vừa dứt lời, điện thoại vang lên.

- Tiểu Trần, tôi là Khổng Tường Dân.

Trong điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của Khổng Tường Dân.

- Gặp phải khó khăn?

Khổng Tường Dân nhịn không được cười, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment