Trời đang mùa đông giá lạnh, Trần Thương cầm chén trà nóng trong tay sau đó uống một ngụm xuống bụng.
Giờ phút này, Trần Thương chỉ có một suy nghĩ.
Đi tìm lãnh đạo, để kể về chuyện này.
Thế nhưng, chuyện ‘Thâm căn cố đế’, đã ăn sâu vào khó xoay chuyển như vậy, tuyệt đối không nên đi vào một ngày lạnh như bây giờ.
Giờ phút này, Trần Thương đột nhiên cảm thấy, mình thật là nhỏ bé.
Thế nhưng, nhìn giáo sư Chương Mục như vậy.
Não Trần Thương nóng lên, anh nói:
- Giáo sư Chương, tôi có thể mời chú cùng đoàn đội của chú về làm việc không?
Nghe thấy câu này, mọi người đều lập tức sửng sốt.
Đây là nói đùa sao?
Chương Mục nhìn Trần Thương, có chút xúc động.
Thế nhưng, ông cười nhẹ hỏi:
- Đúng rồi, quên không hỏi mọi người đến đây làm gì
- Đã nghe tôi nói nhiều quá rồi, giáo sư Trần, hôm nay mọi người đến, là có chuyện gì?
Lúc này, Trần Thương vô cùng phấn khích, anh trực tiếp nói:
- Giáo sư Chương, tôi muốn mời ngài tham gia cùng chúng tôi, chống lại căn bệnh Parkinson.
- Chúng tôi bây giờ đã có thành quả nghiên cứu
- Chúng tôi có đã có một phát hiện đặc biệt, mọi người lại nghiên cứu về bệnh Alzheimer, thật ra là cùng con đường chúng tôi đang đi
- Tham gia với chúng tôi
Nghe Trần Thương nói, Chương Mục cũng có chút động lòng.
Trần Thương thấy thế, liền nói:
- Có thể tham gia cùng chúng tôi chứ?
Chương Mục chưa lên tiếng, thì có một người đàn ông từ phía sau đi đến, nhẹ giọng nói:
- Nếu đi… Thì cậu sẽ nuôi bọn họ à?
Không quay đầu lại, Trần Thương thẳng thắn nói:
- Tôi nuôi bọn họ
…………
Chương Mục nhìn thấy người đàn ông mở cửa tiến vào, đứng phắt dậy.
- Giáo sư Vu, sao anh lại ở đây?
Vu Song Dưng đứng từ xa, nhìn thoáng qua Chương Mục, gật nhẹ đầu:
- Tôi đi ngang qua, tiện ghé vào một chút.
Lúc này, Trần Thương cũng quay người nhìn, thấy người này so với Chương Mục còn uy nghiêm hơn vài phần.
Một bộ vest chỉn chu, giày da và chiếc túi da trên tay, rất có phong cách doanh nhân.
Trần Thương nhìn người đàn ông, Vu Song Dũng cũng đang quan sát Trần Thương.
Hai người nhìn nhau ngầm đánh giá đối phương.
Vu Song Dũng nghiêm nghị nói:
- Cậu có thể nuôi được anh ta sao?
- Đây cũng hơn 400 người, không phải chỉ hơn 40 người, nếu tính lương bình quân hàng năm là 30 vạn, thì mỗi năm là 120 triệu
- Làm nghiên cứu khoa học không tốn tiền sao? Người nghiên cứu khoa học như anh có biết mỗi ngày cần chi tiêu bao nhiêu không?
- Không biết sao, được, để tôi tính cho anh nghe, để nghiên cứu loại thuốc mới chữa bệnh Parkinson, anh cần ít nhất là một phòng thí nghiệm đạt tiêu chuẩn an toàn sinh học cấp hai đến cấp ba, hàng ngày cần vật tư, động vật thí nghiệm… Chi phí xử lý rác thải và một đống chi phí to nhỏ khác. Ít nhất là 1 triệu mỗi ngày, anh có chi trả được không?
- Không nói đến chuyện có đủ tiền hay không
- Anh có địa điểm đủ rộng để chứa nhiều người như thế không?
- Anh có biết cần bỏ ra bao nhiêu tỷ đồng để xây dựng khu vườn thực nghiệm rộng lớn dưới chân anh đây không?
Giọng điệu của Vu Song Dũng rất bình tĩnh, không chất vấn, không buộc tội, mà chỉ đơn giản là tính toán chi phí cho Trần Thương.
Chỉ là…. Bài toán này, từng câu từng chữ găm vào lòng người, không chút nào nể nang, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng.
Hiện thực tàn khốc được viết trên giấy, nó thực sự tồn tại.
Không ai có thể can thiệp, không ai có thể ngăn cản được.
Những con số khiến tất cả mọi người có mặt tại đây nín lặng, không nói nên lời.
Đúng
Đây là một con số không hề nhỏ
Bất kể ai nhìn thấy số tiền này đều cảm thấy da đầu tê dại.
Trần Thương có nhiều tiền đến thế sao?
Đương nhiên không có
Đừng nói đến khoản tiền lớn như vậy, chỉ số lẻ thôi anh đã không chi trả nổi.
Càng không nói đến những vấn đề khác
Vu Song Dũng nói xong, tự mình ngồi xuống, cầm một chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Ông cười tự giễu
- Tôi bây giờ, con mẹ nó, cũng không phải là người làm nghiên cứu khoa học, ngày ngày ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, chính là để tìm kiếm cơ hội đầu tư
- Thế nhưng, vẻ bề ngoài cũng không che được vốn liếng bên trong
Nói xong, Vu Song Dũng chủ động đưa tay ra, bắt tay Trần Thương.
- Xin chào, tôi là Vu Song Dũng.
Nghe thấy cái tên này, Trần Thương lập tức sững sờ
Ông ta là Vu Song Dũng?
Trong khoảng thời gian này, Trần Thương qua lại hỏi thăm nhiều chuyên gia và giáo sư trong lĩnh vực sinh học phân tử, cũng nghe ngóng được một chút từ đồng nghiệp và tiền bối trong ngành.
Cái tên Vu Song Dũng không hề xa lạ.
Trong nước ông ta là viện sĩ trong lĩnh vực sinh học phân tử, nhiều lần đạt giải thưởng Tiến bộ Khoa học Công nghệ Quốc gia và có nhiều công trình nghiên cứu về lĩnh vực sinh học phân tử.
Trần Thương bắt tay:
- Chào chú, tôi là Trần Thương.
Nghe Trần Thương giới thiệu xong, Vu Song Dũng bất giác thở dài:
- Giáo sư Trần, thực ra lời tôi vừa nói hơi khó nghe.
- Nhưng tôi không nhắm vào ai cả.
- Tôi chỉ muốn nói sự thật
- Đừng nói anh muốn nuôi, tôi cũng muốn! Nhưng tôi có tiền không?
- Không có! Đừng nói mấy trăm triệu, tôi bán hết nhà cửa và bản quyền sáng chế cũng chỉ gom được vài chục triệu.
Nói đến đây, Vu Song Dũng cười một tiếng tự giễu:
- Nếu một ngày nào đó anh có đủ khả năng, hay là anh nuôi tôi luôn đi?
[Tinh! Chúc mừng bạn, đã khởi động nhiệm vụ, thành lập nhóm nghiên cứu Parkinson, tìm kiếm đầu tư và bước đầu thành lập viện nghiên cứu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được phần thưởng cho thanh tiến trình của bệnh Alzheimer. Hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh, thanh tiến trình của bệnh Alzheimer sẽ càng cao hơn! Thời hạn là 1 tháng!]
Trần Thương sững người khi nghe hệ thống nhắc nhở.
Một tháng, liệu có thể hoàn thành trong một tháng không?
Nhưng …. Phần thưởng thực sự hấp dẫn.
Bệnh Alzheimer
Bệnh này thực ra có điểm tương đồng với bệnh Parkinson.
Một khi đã có phát hiện điểm quan trọng của một bệnh, thì bệnh còn lại cũng sẽ có đột phá rất lớn.
Trần Thương cảm thấy sau khi thành lập đội, nếu có thể giải quyết được bệnh Parkinson thì việc nghiên cứu thành công căn bệnh Alzheimer sẽ không quá khó khăn.
Điều quan trọng nhất là nhóm nghiên cứu này đã có kinh nghiệm dày dặn về bệnh Alzheimer.
Nhiệm vụ đã được khởi động, Trần Thương có thể khước từ được không?
Anh nhìn Vu Song Dũng, mỉm cười nói:
- Giáo sư Vu, cho tôi một tuần, tôi sẽ cho các ông câu trả lời chắc chắn
Giờ này phút này, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lời đao to búa lớn cũng chẳng ích gì.
Mọi người đều không phải trẻ con.
Công việc cũng không phải làm theo cảm tính.
Sự thật còn mạnh hơn bất kỳ lời hùng biện nào.
Khi thực tế phơi bày trước mặt mọi người, mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Trần Thương đứng dậy, nhìn Vu Song Dũng và Chương Mục.
- Giáo sư Chương, ông nói với mọi người, thực ra trong nước… Cũng là nơi nghiên cứu khoa học rất tốt.
- Tôi hy vọng ông có thể cho tôi thời gian 1 tuần, khi đó, tôi sẽ cho mọi người một đáp án
Nói xong, Trần Thương đứng dậy, đi thẳng ra ngoài không ngoái đầu lại.
Vu Song Dũng la lớn:
- Giáo sư Trần, tôi chờ anh nuôi chúng tôi
Khóe miệng Trần Thương hơi nhếch lên.
- Sẽ được
Tề Khải và Dương Lan đi theo ra ngoài.
Bọn họ nhìn Trần Thương ở phía trước, dáng người của cậu ấy hơi gầy gò yếu ớt.
Đúng
Trong môi trường nghiên cứu khoa học, việc cố gắng theo đuổi ‘một nghiên cứu khoa học lý tưởng’ thực sự rất mệt mỏi.