Trên thực tế, đã biết là rất nhiều người đi, nhưng không nghĩ tới, số người đi lại đến gần một nửa.
Chương Mục xoa tách trà trong tay, vẻ mặt có chút phiền muộn.
- Giữ lại không được, không đi thì làm gì?
- Dự án này của chúng tôi vốn dĩ chỉ cần 190 người, sau đó lại tuyển thêm hơn 200 người nữa.
- Tuy nhiên, sau năm năm nghiên cứu, chưa cho ra được kết quả. Lãnh đạo cũng đã thay đổi mấy lần, tiền không biết đã đi đâu, nhưng tiêu tốn rất nhiều.
- Khi phía trên xuống kiểm tra, thành tích không đạt, viện trưởng Kỳ cũng không có cách nào, sau khi mở hội nghị tiến hành thảo luận, đã quyết định là trước mắt dự án này sẽ hoãn lại.
- Mà đúng lúc này, sở nghiên cứu Tedanis ở nước ngoài lại đang tuyển người, vì vậy không ít người muốn đi thử.
……….
Chương Mục không phải là kiểu người thích nói những lời gai góc.
Ông nói chuyện thẳng thắn, trung thực, qua hành động và cử chỉ thì biết ngay là một nhà nghiên cứu khoa học, mà không cần phải nghĩ nhiều.
- Nhóm người cấp dưới của tôi đều là người tương đối trẻ tuổi, họ đều đang ở độ tuổi khoảng ngoài ba mươi. Những ngày qua, nhìn thấy những người mà mình lựa chọn liên tiếp nộp đơn xin rời đi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Dương Lan không nhịn được hỏi:
- Giáo sư Chương… Vì sao lại như vậy?
Chương Mục thở dài:
- Lãnh đạo có vấn đề, tôi không nói, mọi người cũng biết, cái dự án nghiên cứu này, thực hiện năm năm đã thay đổi ba viện trưởng, hai thư ký trưởng, đoàn ủy gì đó cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.
- Tôi nói về nguyên nhân khách quan, mấy ngày nay sau khi tôi đã cùng mọi người nói chuyện, đã tổng kết và kết luận được hai cái.
- Thứ nhất là vấn đề nơi ở, trường tiểu học ở thủ đô vẫn là khu hệ thống giáo dục, mọi người cũng biết đấy, trước đây khi nhân viên của Học viện Khoa học vẫn có ưu thế, những trường tiểu học chất lượng cao ở Thôn Trung Quan kia cũng từng nằm trong chuỗi trường học của chúng tôi, bố mẹ ở đây làm việc, tất nhiều con cái cũng được sắp xếp ở nơi này.
- Hơn nữa, thành thật mà nói không phải là thiên vị, nhưng những đứa trẻ sinh ra từ những gia đình như chúng tôi, có giáo viên trường nào mà không thích? Những trường học này có danh tiếng đây cũng chính là nguyên nhân trong đó.
- Tuy nhiên, sau đó những trường tiểu học này và khu nhà học này phát triển nên nhận được sự quan tâm của chính phủ, hiệu ứng Matthew ấy, hiểu không?
- Kể từ đầu năm nay, những trường học trực thuộc kia đã thuộc về sự quản lý của Ủy ban giáo dục và cũng không còn liên quan đến Học viện Khoa học nữa. Một khu trường học danh giá như vậy lại bị chính phủ dùng làm khu phòng học, xem như bồi thường cho những trường học kém hơn…
- Cậu cũng biết đấy, chúng ta làm nghiên cứu khoa học thì làm gì có tiền?
- Những bậc cha mẹ này còn trẻ, cũng không giống thế hệ trước. Họ muốn tìm một môi trường học tập tốt cho con họ, rõ ràng khi đi làm ở những doanh nghiệp tư nhân, lương một năm cũng mấy trăm nghìn, ở chỗ này của chúng tôi lương cũng chỉ có hai trăm nghìn, người ta cũng không ngốc.
- Hơn nữa, phòng thí nghiệm Tedanis bên kia đang tuyển người, những người quan trọng ở nơi này đến đó cũng không ít, một năm hai trăm nghìn đô la, tương đương với một năm là năm triệu, mà còn có thể nhận được giải Nobel, vừa có thành tích lại vừa có tiền, ai muốn ở lại đây chứ?
- Còn điểm thứ hai, chính là môi trường nghiên cứu khoa học, chuyện này cũng tương đối phức tạp, mối quan hệ thiên vị người nhà, nâng đỡ lẫn nhau, tôi không cách nào có thể nói rõ được, đừng nói đến tôi, ngay cả viện trưởng Kỳ Liên Sơn cũng không có cách nào.
Nghe Chương Mục nói nhiều như vậy.
Ba người Trần Thương cũng hiểu được một chút.
Những người này, nếu thật sự muốn rời đi thì rất đơn giản, vì bọn họ đều là nhân tài, không nói nước ngoài, tùy tiện tìm một công ty y dược trong nước, lương một năm cũng được năm trăm nghìn rồi.
Ở lại nơi này, nếu không có dự án nghiên cứu khoa học, thì không thể lên được chức danh, không có chức danh thì không có kinh phí nghiên cứu khoa học, không có kinh phí thì không có thành quả…
Đây đã là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn hoàn hảo khép kín.
Vì vậy, ở lại thì có ích gì?
Trần Thương nói một câu từ đáy lòng.
Bỏ qua lợi ích chỉ tính bằng tình cảm, ở thời đại này đã không thực hiện được nữa rồi, thậm chí làm vậy có khi còn bị nói là lừa đảo.
Cách đây vài ngày, ở một tỉnh lớn nào đó cho biết sẽ chiêu mộ 2000 thạc sĩ, cuối cùng đã bị mắng đến mức lên tận hot search.
Vì sao?
Chỉ nói về mặt tình cảm cũng không suy nghĩ một chút sao, nhân tài thì có thể đưa vào, nhưng làm sao mới có thể giữ lại được?
Nói về tình cảm, không phải là không được nhưng có thể tạo một môi trường công bằng nhất cho họ phát triển hay không?
Có thể nói, càng là những nơi như thế này, càng là…
Nói nhiều mất rồi, cái này phải che đậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, Chương Mục thở dài:
- Bọn họ nói với tôi: Thưa thầy, em không có khả nặng sống một đời thanh bần như thế này được, nếu như chỉ có mình em, em khẳng định mình có thể làm được, nhưng em còn vợ con, còn bố mẹ, nếu như em không đi, thì con của em phải làm sao? Em phải nghĩ cho nó, hơn thế em còn phải nuôi dưỡng bố mẹ lúc về già, vì vậy, thầy ơi, em xin lỗi.
Chương Mục khi nói đến đây, mắt có chút ươn ướt, ông thở dài:
- Lúc ấy tôi nói, đúng vậy, người nhà mới là quan trọng nhất, thầy ủng hộ lựa chọn của em, lúc nào đến đơn vị mới hãy gọi cho thầy, thầy sẽ nói để bên kia giúp đỡ em.
- Tôi nói, không thể cùng làm việc một nơi, nhưng vẫn là đồng nghiệp, sau này nếu có cơ hội sẽ cùng nhau làm một dự án.
- Những người này, đều là tôi phỏng vấn mà chọn ra, bây giờ từng người từng người ra đi, nhìn nước mắt của bọn họ, tôi thực sự không kìm được lòng.
- Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là… Một giáo sư nghèo kiết xác.
Trần Thương nghe xong thì im lặng, Dương Lan và Tề Khải vô cùng cảm động.
Bọn họ đều là những viện trưởng giáo sư, khi phải nhìn những học sinh của mình chuyển nghề, họ cũng hiểu.
Trần Thương nhớ lại lời nói của Tề Khải lúc đang ăn gà ở viện nghiên cứu khoa học, Tề Khải nói:
- Về sau nếu không làm tiếp được nghiên cứu khoa học, tôi sẽ đi quay gà, nói không chừng còn kiếm được nhiều tiền hơn.
Rõ ràng đều là những nhân tài hàng đầu nhưng lại không thể sống được một cuộc sống tử tế.
Loại bất đắc dĩ này, ai có thể hiểu được?
Trần Thương trước đây không cảm nhận được.
Giờ phút này, anh mới phát hiện, con đường của mình đi đã là quá suôn sẻ rồi
Muốn đề tài, có đề tài, muốn kinh phí, có kinh phí.
Chỉ cần chịu một chút khó chịu nào đó, thì lập tức được các lãnh đạo ra mặt giải quyết giúp.
Có lẽ… Những gì nhìn thấy hôm nay, mới chính là nghiên cứu khoa học?
Tề Khải hỏi:
- Giáo sư Chương, vậy… Anh định đi đâu?
Chương Mục cười nói:
- Thừa dịp bây giờ còn chút sức lực, tôi định đi làm kỹ sư trưởng cho một công ty y dược, kiếm chút tiền dưỡng già, đứa nhỏ ở nhà cũng sắp kết hôn rồi, nhà ở thủ đô cũng không rẻ mà nó cũng không có cơ hội được phân nhà.
Nói tới đây, Chương Mục thở dài, cười nói:
- Vì vậy, hôm nay mọi người đến đây, đành phải để mọi người phải mất hứng rồi.
- Nào, uống trà thôi.
Nói xong, Chương Mục bắt đầu rót trà cho ba người.