Xế chiều hôm đấy, Dương Lan gọi Trần Thương về, nhưng... Giọng bà rất khéo léo:
- Giáo sư Trần, tôi có liên lạc với giáo sư Chương.
- Nhưng...... Tình hình có khả năng thay đổi.
Trần Thương lập tức sững người, vội vàng hỏi:
- Thế nào?
Dương Lan thở dài:
- Nhất thời gặp mặt, tôi cũng nói không rõ ràng, tin tức khả năng cũng không có chính xác, tôi cũng là nghe bạn bè nói, buổi tối gặp mặt rồi nói sau.
- Buổi tối bảy giờ, giáo sư Chương hẹn chúng ta đến trong phòng thí nghiệm nói chuyện.
Trần Thương gật đầu:
- Được, chị gửi địa chỉ cho tôi.
Cúp điện thoại, Trần Thương có hơi không rõ ràng cho lắm, còn lại để gặp mặt nói.
…………
Trong phòng nghiên cứu dự án nghiên cứu thuốc mới cho bệnh Alzheimer.
Dương Lan nhìn khuôn viên rộng lớn trước mặt, xúc động nói:
- Nếu mà chúng ta có một khu cơ sở như thế này, thì còn có nghiên cứu nào mà không thể làm ra
Tề Khải cười nhẹ, gật đầu:
- Đúng vậy, giáo sư Trần, cậu phải cố gắng một chút, nói chuyện thật tốt với giáo sư Chương, như vậy, viện nghiên cứu khoa học lớn như thế này chúng ta mới có thể dùng
Mặc dù ngoài miệng Trần Thương không có nói chuyện, nhưng trong suy nghĩ cũng không khác so với hai người này.
Trần Thương cùng với Tề Khải và Dương Lan đi vào phía trong, nhưng khi đến cửa vào, họ phát hiện bảng tên trên bia đá bên ngoài đã bị hủy một nửa.
Chỉ còn lại chữ ‘Thuốc mới Alzheimer’ là chưa bị hủy đi hoàn toàn.
Chuyện này làm cho Trần Thương có chút sửng sốt, nhìn thấy những công nhân vẫn còn đang tăng ca làm việc kia, Trần Thương tò mò đi tới.
- Anh ơi, vì sao… Lại phải phá hủy bia đá này?
Người đàn ông cười nói:
- Đổi tên, về sau chuyển thành Cơ sở nghiên cứu dược lý tim mạch.
Trần Thương sửng sốt:
- Đây không phải là phòng nghiên cứu dự án bệnh Alzheimer sao?
Một người đàn ông lớn tuổi khác cười:
- Em trai, đây là phòng thí nghiệm lưu động, luôn được thay đổi.
- Ở đây, từ ba đến năm năm lại đổi tên một lần, đây là chuyện bình thường.
- Nơi này không phải là một khu vực cố định, khi có một dự án hạng mục sẽ được thực hiện ngay ở đây, sau khi hạng mục kết thúc, sẽ được thay thế ngay lập tức.
Nghe thấy lời nói của bác công nhân, trong lòng Dương Lan vang lên hai tiếng lộp bộp.
Xem ra chuyện này là thật
Sau khi nói lời cảm ơn với bác công nhân, cả ba người cùng đi vào bên trong.
Vừa đi, Dương Lan vừa nói:
- Giáo sư Trần, hình như... Đây là sự thật.
Trần Thương hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì là sự thật?
Dương Lan thở dài, nói thẳng:
- Tôi nghe bạn bè nói, giáo sư Chương sắp đi nước ngoài.
Trần Thưởng sửng sốt:
- Đi nước ngoài? Đang ổn định như vậy, sao phải ra nước ngoài?
Trần Khải đang im lặng, không nhịn được liền nói:
- Giáo sư Trần, có thể cậu không biết nhiều về Học viện Khoa học Trung Quốc, Viện Khoa Trung này có rất nhiều viện, trong đó cũng có nhiều cơ sở nghiên cứu khoa học nhưng cũng chỉ làm các dự án tạm thời.
- Những dự án này đều là những trạm lưu động sau khi lên tiến sĩ, khi cần thì tuyển người, khi dự án kết thúc về cơ bản đều sẽ thu hồi lại.
Tề Khải và Dương Lan đều là nhân viên của các viện nghiên cứu trực thuộc Học viện Khoa học Trung Quốc, vì vậy đối với tình hình của Học viện Khoa học Trung Quốc họ tương đối hiểu rõ.
Dương Lan sắc mặt không tốt nói:
- Vì vậy, chắc cậu cũng sẽ thỉnh thoảng nghe được thường xuyên có một số lượng lớn nhân viên của Học viện Khoa học Trung Quốc nghỉ việc.
Tề Khải nghe thấy nhìn Dương Lan một cái, sau đó quay qua Trần Thương nói:
- Đây cũng chỉ là một phần.
- Đấy còn không phải là nguyên nhân mấu chốt sao?
- Nặng chính trị nhẹ nghiên cứu, cắt xén kinh phí, đàn áp chuyên gia, đều là thiên vị người nhà! Không làm được gì cả.
- Hừ
Nói đến đây, Tề Khải đứng lại cũng không đi nữa.
- Bên ngoài đều nói, nơi này tốt, nếu thực sự tốt, ai muốn rời đi?
- Nói chuyện không dễ nghe, thì ở nơi này chắc chắn sẽ bị bới móc, bị để ý, có khi ngay cả dì lao công ở đây còn có thể nói một tràng tiếng anh lưu loát ấy chứ
- Trong này có ai không phải bắt đầu là bằng tiến sĩ danh giá? Những người này quốc gia còn tiếc không muốn biên chế?
- Những người này ai cũng ở độ tuổi 30, 40 tuổi, có mấy người muốn đồng ý rời đi? Vợ con đều ở nơi này, cuộc sống nhiều năm ở đây, ai muốn đi chứ
Dương Lan thở dài.
Tình hình bên trong Viện Khoa Trung thật sự là… một lời khó nói hết.
- Đi thôi, giáo sư Chương còn đang đợi.
Ba người vừa xuống dưới lầu, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo lông màu nâu đi giày thể thao nhẹ nhàng chạy đến.
- Giáo sư Trần, giáo sư Dương, viện trưởng Tề! Hoan nghênh đến với… Viện nghiên cứu của chúng tôi! Nào, đi ăn cơm trước
Chương Mục đang định nói tên viện cũ của họ, nhưng rồi cẩn thận suy nghĩ… Cái tên này mấy ngày nữa sẽ phải đổi rồi.
Trần Thương nhìn người trước mắt, không cao, ăn mặc như một người đàn ông trung niên bình thường.
- Giáo sư Chương, xin chào.
Trần Thương chủ động bắt tay.
Chương Mục gật đầu, cười nói:
- Đi thôi, đến nhà ăn của chúng tôi, đồ ăn ở đây không tồi.
Dọc đường đi có thưa thớt vài người, đều nhiệt tình vẫy tay chào Chương Mục.
- Giáo sư Chương, xin chào.
- Giáo sư Chương.
…………
Chương Mục cũng không kiêu ngạo, gật đầu nhiệt tình vẫy tay chào lại mọi người.
Nhà ăn có đồ ăn đều là theo suất, mỗi suất có hai món mặn, hai món chay, cùng với một tô canh.
Hương vị cũng không tệ, lại cân bằng dinh dưỡng.
Trần Thương cười nói:
- Đồ ăn ở đây cũng khá ngon.
Chương Mục nghe xong, cười tự giễu một tiếng:
- Ừ, nhà ăn có trợ cấp đặc biệt, mỗi bữa ăn của một người là 50 tệ.
Trần Thương lập tức sửng sốt
Đồ ăn thì cũng khá ngon, nhưng so với 50 tệ thì vẫn còn thiếu rất nhiều, đúng chứ?
Sau khi ăn xong, Chương Mục đưa mọi người đến văn phòng của mình, rồi tự mình pha một ấm trà.
- Cái này… Tôi cũng ít uống trà, là một người thô kệch, mọi người tùy ý uống một chút nha.
Chương Mục cười khẽ nói.
Trần Thương phát hiện, giáo sư Chương này cũng là người khá bình dị gần gũi, bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, đi trên đường rất có thể chỉ được coi như một người đi đường bình thường.
Thế nhưng, một người như vậy, lại là nhân tài quan trọng của quốc gia
Chương Mục nhìn ba người, sau đó quay qua nhìn Trần Thương cười một tiếng xin lỗi:
- Giáo sư Trần, thật xin lỗi
- Tôi biết mọi người đến đây hôm nay có mục đích gì, nhưng… Để phụ lòng mọi người rồi… Tôi không làm được.
Nghe thấy lời này, ba người Trần Thương cùng Dương Lan, Tề Khải liếc nhìn nhau.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nghe được những lời này, họ vẫn có chút khó tiếp mà tiếp nhận được.
Trần Thương trực tiếp nói:
- Giáo sư Chương, có vấn đề gì, người cứ nói, chúng ta cùng trao đổi, được không?
Chương Mục gật đầu:
- Được, đương nhiên có thể, chỉ là đây không phải là chuyện của một mình tôi.
Nói đến đây, Chương Mục lấy ra một tập văn kiện và để lên bàn.
Thật dày nha
Chương Mục vỗ lên nó, có chút cảm khái, sau đó cười hỏi:
- Cậu có biết đây là gì không?
- Đây là 212 đơn từ chức và đơn xin chuyển.
Nói đến đây, Chương Mục không kìm được cười tự giễu một tiếng.
- Đoàn đội chúng tôi có tổng cộng 430 người, hiện tại tản đi một nửa, cả đội tách ra, cậu nói xem, còn nghiên cứu cái gì nữa?
Nghe thấy câu này, ba người Trần Thương lập tức có cảm giác chấn động
- Sao lại có nhiều người đi như vậy?
Tề Khải trực tiếp đứng lên nói.