Thật ra... Chuyện mọi người xin từ chức đã không còn là chuyện hiếm lạ, thế nhưng số lượng lớn người cùng xin từ chức như thế này thì từ trước đến nay chưa từng có.
Mặc dù những người này tạm thời còn không có rời đi.
Thế nhưng... Thông tin về chuyện này đã lan tràn ra khắp nơi, không thể ngăn cản được.
Hiện tại nhất định phải nghĩ ra biện pháp kịp thời xử lý, bằng không nếu để chuyện này đi quá xa, đến lúc đó muốn xử lý cũng không còn kịp nữa.
Bên trong văn phòng, Vu Song Dũng và Chương Mục đều là trầm mặc, lặng im không nói gì.
- Ai...
Không biết là ai lên tiếng thở dài trước.
Thế nhưng ngay sau đó hai người còn lại cũng ‘Ai…’ một tiếng thở dài theo.
Vấn đề này không phải những người như họ có thể giải quyết.
Những viện nghiên cứu như Viện Khoa Học Nghiên Cứu Trung Quốc đều là những đơn vị hành chính lớn, ngang hàng với những bộ, ngành khác của quốc gia.
Cái đó có ý nghĩa là gì? Nó có nghĩa là sẽ có rất nhiều người đổ xô tới nơi này.
Thế nhưng, chính trong đơn vị có tầm quan trọng to lớn ảnh hưởng đến cả quốc gia này lại vẫn tồn tại những chế độ thăm căn cố đế, mà ngay cả viện trưởng viện Trung khoa Kỳ Liên Sơn cũng không khống chế được.
- Hẹn gặp lại nhé, khoa học của tôi, viện nghiên cứu của tôi
Kỳ Liên Sơn ngượng ngùng thốt lên. Ông cảm thấy cay cay sống mũi.
- Ai... Không thể trách được những người đó
Người thầy giáo già đã cống hiến cả đời cho sự nghiệp bây giờ ngồi lặng người ở đây, thở dài chua xót, rồi lại chậm rãi ung dung ở nơi đó lẩm bẩm:
- Là chúng ta không tốt. Không thể để cho mấy người bọn họ sống một cách tử tế đàng hoàng.
Năm nay, Kỳ Liên Sơn mới 63 tuổi thế nhưng nhìn ông giống như người đã bước sang cái tuổi 70, tóc đã rụng hết từ lâu, sắc mặt ông vô cùng mệt mỏi bởi trải qua một thời gian dài không được nghỉ ngơi điều độ
Chương Mục nhịn không được nói:
- Viện trưởng, hiện tại những người đó còn chưa rời đi.
- Tôi... Tôi còn chưa phê duyệt.
Kỳ Liên Sơn thở dài:
- Phê duyệt rồi cũng vậy thôi.
- Tôi vẫn còn có cơ hội để cho…..Hả?
Nói xong câu nói, Chương Mục cùng Vu Song Dũng chợt phát hiện ra ông ấy đã gục xuống bàn từ bao giờ, phải chăng đó là dấu hiệu của tuổi già?
Chuyện này, khẳng định là cần phải có người phụ trách.
Để xảy ra chuyện lớn như vậy, Chương Mục căn bản không gánh chịu được.
- Giáo sư Chương, anh đừng lo lắng. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới anh.
Kỳ Liên Sơn nói chuyện mặc dù ông ấy đã, thế nhưng khí phách thì chưa từng biến mất.
Chương Mục thở dài:
- Viện trưởng, tôi không sợ phải chịu tách nhiệm.
Thế nhưng, nói đến đây, Chương Mục đột nhiên thốt lên:
- Viện trưởng, kỳ thật... Chúng ta còn có cơ hội, bọn họ gửi đơn từ chức, tôi còn chưa phê duyệt.
- Tôi đã nói với bọn họ, cho tôi một tuần thời gian. Nếu như không giải quyết được vấn đề, tôi đồng ý để bọn họ rời đi.
Kỳ Liên Sơn sững sờ:
- Một tuần? Vì sao?
Chương Mục mặt đỏ lên, còn chưa lên tiếng.
Vu Song Dũng nhịn không được kinh ngạc nói đến:
- Lão Chương, anh... Có phải anh là thằng ngốc hay không? Anh tin tưởng Trần Thương sẽ tới làm cho viện nghiên cứu chúng ta ư?
- Vấn đề này không phải cứ có tám trăm ngàn hay một tỷ là có thể giải quyết được đâu
- Cái này... Ai! Anh càng sống lâu tại sao lại càng trở nên ngây thơ như thế cơ chứ?
Kỳ Liên Sơn nghe tiếng, cũng là hiếu kỳ:
- Rút cuộc là có chuyện gì vậy?
Chương Mục lúc này mới đem sự tình ngày đó Trần Thương đi viện nghiên cứu nói lại một lần.
Sau khi nghe xong, Kỳ Liên Sơn không nhịn được ánh mắt sáng lên
Thế nhưng... Ông ấy lập tức lại thở dài.
Chuyện này thực sự rất khó khăn.
Trên thực tế, nếu như Chính Phủ không áp dụng biện pháp quá cứng nhắc thì lại không công bằng đối với nghiên cứu khoa học.
Điều cốt lõi chúng ta cần đến chính là hoàn cảnh nghiên cứu khoa học, chứ không chỉ nằm gọn trong vấn đề về tài chính.
Trần Thương có thể tạo ra được sao?
Rất khó khăn
Đáng tiếc, nếu như có thể cho Trần Thương thêm thời gian, tám năm, mười năm nữa. Để cho cậu ấy trưởng thành đến một mức nhất định, cậu ấy đúng là có khả năng chống đỡ cả một góc trời.
Thế nhưng... Ở vào tình trạng của cậu ấy hiện tại, như cánh chim không gió, có thừa năng lực nhưng lại không có hoàn cảnh để phát huy.
Mà những đường rây mối rợ quan hệ chằng chéo lên nhau này đã trở thành một chế độ thâm căn cố đế, không thể chỉ trong một sớm một chiều có thể làm cho nó thay đổi được.
Chúng ta cần phải quyết đoán, cần phải có dũng khí rút củi dưới đáy nồi, thêm nữa, lại cần sự giúp đỡ từ phía Chính Phủ.
Điều quan trọng nhất chính là phải trên dưới cùng đồng lòng.
Lại thêm một nhân vật linh hồn gắn kết tất cả lại với nhau.
Trần Thương có thể làm nhân vật linh hồn ấy, thế nhưng... Những vị lãnh đạo kia có đủ dũng khí để quyết tâm tiến lên hay không?
…………
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi
Thời gian một tuần thật sự không dài.
Thế nhưng cũng đủ để cho chuyện này lên men.
Từng ngày từng ngày lên men, đã càng ngày càng trở nên có hương vị
Người tham gia vào cũng càng ngày càng nhiều.
Trần Thương xem được tin tức này ở trên mạng.
Sau khi biết được, anh cảm thấy thực sự đồng cảm với bọn họ.
Thậm chí có thể nói là bị những câu chữ bọn họ viết ra làm cho cảm động.
Đến mức... Đã có lần anh lấy hết tất cả dũng khí, muốn viết một vài dòng bên dưới. Nội dung đại khái là: người anh em à, không cần giận dữ tới vậy, tất cả chúng ta rồi sẽ tốt lên thôi
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, anh nhận thấy những lời nhắn với nội dung tương tự như vậy người ta đã đọc quá nhiều, cũng nghe đến chán tai rồi.
Đừng nói chuyện tương lai, cũng đừng nói về mộng tưởng. Có giỏi thì anh cứ đưa ra bằng chứng đi, rồi chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.
Tất cả những tình cảm, hứa hẹn mà không đi kèm với doanh thu tài chính đều chỉ là những lời nói suông.
Vì lẽ đó, cuối cùng Trần Thương cũng không lập tức trả lời lại.
Anh lựa chọn nhịn xuống.
Ngày thứ ba, Trần Thương không đi làm, mà anh thông qua mối quan hệ của mình, trực tiếp liên lạc với tổng biên của tạp chí y khoa thế giới.
Sau khi đã nối được điện thoại, không mất thời gian dây dưa lòng vòng, anh ngay lập tức đi vào nội dung chính của cuộc nói chuyện ngày hôm nay:
- Xin chào ngài, ngài Patel. Tôi là Trần Thương, tôi muốn gửi tới ngài một bản thảo tin tức
Cách nói chuyện thẳng thắn của Trần Thương khiến cho Patel vô cùng sửng sốt
Nhưng với tư cách là một tổng biên dày dặn kinh nghiệm, ông ta chỉ mất ba giây thời gian đã nhớ ra Trần Thương là ai, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định
- Tập san tiếp theo sẽ phát hành vào ngày kia. Hôm nay, tôi có thể xử lý chuyện này cho giáo sư Trần. Giáo sư Trần, anh có yêu cầu gì nữa không?
Trần Thương gật đầu nói:
- Tôi muốn lên trang bìa tạp chí
Nghe những lời này của Trần Thương, Patel không trực tiếp đáp ứng, mà khôn khéo nói:
- Trước tiên anh gửi bản thảo cho tôi, tôi muốn đọc nội dung một chút.
Trần Thương gật đầu:
- Được. Hiện tại tôi lập tức mail cho ngài. Ngài Patel, xin xử lý chuyện này nhanh nhất có thể bởi thời gian của tôi có hạn. Xin cảm ơn.
Patel gật đầu:
- Được
Ngay sau đó Patel quyết đoán cúp điện thoại, và vội vàng mở hòm thư ra xem xét.