Làm sao Trần Thương nghiên cứu ra được khái niệm này?
Nghĩ tới đây, Tedanis lại cảm thấy sợ hãi
Bản thân ông ta đã nghiên cứu khoa học trong một khoảng thời gian rất dài. Ông ta hiểu được con đường này khó khăn như thế nào.
Làm sao Trần Thương tìm được ra cánh cửa để đi tiếp?
Ngay lúc này, tiếng đập cửa phanh phanh phanh dồn dập vang lên.
Một người đàn ông phá cửa xông vào, vội vàng gọi:
- Nice! Anh đã biết tin tức gì chưa?
Chưa kịp dứt lời, người này đã thấy một người giống y như cái xác không hồn, mất đi mục tiêu để tiếp tục sống, đang ngồi trước máy vi tính kia chính là Tedanis.
Nice chắc chắn không phải một thằng ngốc
Nếu ông ta là kẻ cố chấp, hay cuồng vọng tự đại, ông ta không thể ở cái tuổi này mà nhận được giải thưởng Albany về y học sinh vật
Càng không thể nào tới gặp Trần Thương tìm kiếm một cơ hội đột phá khó khăn.
Đây là một con người tràn đầy lý tưởng.
Về phần ích kỷ, tham lam ư?
Chúng không phải là điều quan trọng.
Sau khi nhìn thấy kết quả nghiên cứu của Trần Thương, không cần biết ngoài kia người ta tranh cãi như thế nào….
Chính bản thân ông ta
Tedanis, người đưa ra phỏng đoán cùng lý luận gây tranh cãi, đã nhận thua.
Người đàn ông từ đằng sau nhìn bóng lưng cô độc của Tedanis, ông ấy nhịn không được thở dài.
Ông ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Tedanis với bộ dáng sa sút tinh thần.
Ông ấy biết rõ, ông bạn già này của ông ấy cần nhất bây giờ chính là sự yên tĩnh, chứ không phải lời an ủi hay chỉ trích của người khác.
Hiện thực tàn khốc đã vượt ngoài tầm hiểu biết của mọi người.
Công trình nghiên cứu suốt mấy năm qua, chỉ trong một khoảnh khắc tan biến như mây khói.
Cố gắng rất quan trọng.
Thế nhưng... Phương hướng còn quan trọng hơn cố gắng.
Thật lâu sau, Tedanis vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Buổi tối ngày hôm sau, ông ta mới chậm rãi đứng dậy.
Mặc kệ ông bạn già ngồi bên cạnh gọi như thế nào, ông ta cũng làm như không nghe thấy.
Lúc này trong lòng ông ta đang vô cùng rối rắm.
Bởi vì... Ông ta không biết nên đối mặt với chuyện kế tiếp như thế nào
Đối mặt với những nhân viên nghiên cứu khoa học vẫn đi theo ông ta như thế nào.
Phòng thí nghiệm của bọn họ vừa mới được mở rộng... Bọn họ vừa đạt thành hợp tác với tập đoàn Roche...
...
Ngày hôm nay, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói
Còn suy nghĩ gì đến giải thưởng Nobel nữa.
Người đồng nghiệp đã chờ ở văn phòng của Tedanis suốt một ngày dài.
Khi ông ấy nghe được tiếng động từ chiếc ghế dựa, ông ấy vội vàng ngẩng đầu lên, đã thấy Tedanis đứng đó từ bao giờ rồi.
Ông ấy đang chuẩn bị đứng dậy theo, lại nghe thấy Tedanis đột nhiên hỏi:
- John, anh còn nhớ rõ có lần chúng ta đã ở phòng thí nghiệm suốt cả một tuần không?
John hơi sửng sốt một chút, cười cười:
- Khi đó chúng ta vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ. Lần đó, chúng ta ngây người trong phòng thí nghiệm suốt cả một tuần, ăn một tuần Hamburger Cocacola. Sau khi kết thúc thí nghiệm, tôi lên được ba cân
- Thế nhưng... Chúng ta cũng có phát hiện trọng đại. Tiếp đó, chúng ta bán quyền sở hữu đi, thu được một triệu đô từ công ty TP. Đó là món tiền đầu tiên chúng ta kiếm được. Cũng nhờ vào lần đó, chúng ta lọt vào mắt xanh của những cơ quan nghiên cứu khoa học lớn.
Tedanis gật đầu:
- Hai mươi lăm năm rồi
John nói:
- Đúng vậy.
Tedanis đột nhiên mỉm cười:
- Anh có muốn cùng tôi làm lại từ đầu không?
John lập tức sửng sốt.
Ông ấy quay người, nhìn sang ông bạn già Tedanis của mình, khóc giống một đứa bé, cười cũng giống một đứa bé.
Đúng vậy! Bọn họ còn sự lựa chọn nào nữa?
Vừa nếm trải thất bại là ngay lập tức từ bỏ hay sao?
Không! Đương nhiên là không.
Cho dù thất bại thì sao? Chúng ta vẫn còn cơ hội để đứng lên một lần nữa.
Chỉ cần đi đúng con đường, dù trải qua bao nhiêu thời gian chuẩn bị, vẫn sẽ không muộn
Nhìn vào Tedanis, John đứng dậy tiến lên, ôm hắn, vỗ bờ vai của ông ta, nói:
- Được, chúng ta đâu phải chưa từng thất bại.
Một lát sau, Tedanis lau khô nước mắt.
Lúc này, ông ta lại cười, nói:
- Đi thôi
John cười mắng một tiếng:
- Đáng chết, mỗi lần đều là tôi thu thập cục diện rối rắm của cậu
Tedanis cởi mở cười một tiếng:
- Tên khốn này, anh quên quá trình anh theo đuổi Lisa như thế nào rồi phải không?
Điều đang chờ đón hai người bọn họ ở phía trước.
Là một cục diện rối rắm, là một đống lớn những điều phức tạp, là quá trình thu dọn đồ đạc.
Rời đi sở nghiên cứu, cho nhân viên thôi việc.
Rồi phải giải quyết những vấn đề với tập đoàn tài chính và các công ty lớn.
Nói tóm lại, rất phức tạp, rất rườm rà.
Thế nhưng, Tedanis không hề sợ hãi.
Hiện tại, điều ông ta sợ hãi không phải là thất bại, mà là thua không rõ ràng.
Ông ta rất muốn biết Trần Thương đã phát hiện ra con đường này như thế nào?
Vấn đề này đã quấy nhiễu ông ta quá lâu
Nhưng ông ta vẫn không nghĩ ra
Nếu có thể gặp Trần Thương, ông t ahy vọng tìm được câu trả lời cho mình.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, John đưa hai tấm vé vào cửa nhàu nát cho Tedanis.
- Anh nhìn cái gì vậy?
Tedanis cầm lên và chăm chú nhìn vào nội dung của tấm vé:
- Là thư mời tới dự Hội nghị trao đổi học thuật ở New York.
Đây là tấm vé ngày hôm qua ông ta vừa vứt đi
………..
Tedanis không phải là người thích tham gia các hội nghị.
Ông ta cho rằng các nhà nghiên cứu chỉ cần giao tiếp với đồng nghiệp của họ, chứ không phải là với những nhà tư bản.
Đương nhiên
Nhà tư bản thì vẫn cần phải dỗ dành, dù sao cũng là ‘Kim chủ baba’, máy ATM, cần phải thường xuyên xin tiền họ.
Vì vậy, đối với loại hội nghị học thuật do các sếp tổ chức, ông ta chỉ mỉm cười từ chối.
Sau đó trở về, ông ta liền ném vào thùng rác, John cười nói:
- Có lẽ chúng ta có thể tìm được cơ hội, ông nghĩ như thế nào?
Tedanis gật đầu:
- Được rồi
Bây giờ, ông ta không còn huy hoàng như xưa nữa.
Mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu. Có lúc, khi bắt đầu lại cái sợ không phải là không tiền bạc không kỹ năng mà vì sợ bản thân không còn sự khiêm tốn như xưa nữa.
Tedanis đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình trong một ngày, Từ một người tự tin chinh phục Nobel, đến bắt đầu lại từ đầu, tất cả những điều này hoàn toàn không đơn giản.
Ông ta nghiêm túc cầm lấy tấm vé, mỉm cười mở nó ra rồi đưa lên miệng:
- Tôi ngửi thấy có mùi hy vọng rồi
……….
Trần Thương xuống máy bay, Yotel từ tạp chí Nature đích thân đến đón anh.
Khi Trần Thương nói với Yotel rằng anh muốn tuyển người và thu hút đầu tư.
Yotel đã mời Trần Thương tham dự hội nghị này ở New York.
Tại hội nghị này, có không ít nhà đầu tư, cũng có không ít kỹ sư từ các công ty dược phẩm, còn có nhiều nhà nghiên cứu cùng phòng thí nghiệm đang tìm kiếm nhà đầu tư.
Những hội nghị này giống như một thị trường đầu tư mạo hiểm nhỏ, chỉ là những khoản đầu tư này đều là đầu tư cho nghiên cứu khoa học, đều là hy vọng.
Chẳng qua, những công ty này không ngốc, thực tế là phần nhiều họ không phải là đầu tư mà là mua lại bằng sáng chế.
Xét cho cùng, việc đào tạo một nhóm người đầu tư vào nghiên cứu sẽ rẻ hơn nhiều so với việc mua trực tiếp, thậm chí những phòng thí nghiệm này còn gia công bên ngoài.
Ví dụ, Pfizer đang làm khá tốt về thuốc điều trị khối u, có một số vấn đề nhỏ muốn nghiên cứu phát triển nhưng không có đội ngũ liên quan, đầu tư cho đào tạo quá lớn, hơn nữa thời gian quá dài. Lúc này, bọn họ sẽ không chọn hợp tác với Johnson & Johnson hay Roche.