Nhưng ông ta đảm bảo, lúc ấy mình hoàn toàn giả vờ để tạo hiệu ứng cho chương trình.
Cái quỷ gì vậy
Không nghĩ tới Trần Thương vậy mà......
Nghĩ tới đây, Tedanis rất muốn khóc.
Tôi hay anh, tôi đã tự tay nuôi dưỡng một con quái vật và con quái vật đó đã tự sát.
Tôi tìm ai để nói rõ đạo lí đây?
Tedanis bỗng nhiên nở nụ cười khổ.
Ông ta cảm thán một câu, rồi mới lên tiếng:
- Aizz...... Nếu như đảo ngược thời gian, tôi thật sự muốn hợp tác với giáo sư Trần
- Đáng tiếc......
Trần Thương nghe thế, chợt đầu nghĩ ra.
Đúng rồi, mình hoàn toàn có thể tái sử dụng phế phẩm.
Nếu không...... Lừa ông ta đi?
Sử dụng cách ông ta tự đánh lừa mình lúc trước?
Nghĩ đến đây, Trần Thương chỉnh lại nét mặt, nói thẳng nhìn về phía Tedanis không tính toán hiềm khích lúc trước chân thành nói:
- Giáo sư Tedanis, nếu như tôi một lần nữa mời anh tham gia đội của tôi, chúng ta cùng nhau đánh hạ Parkinson, anh có bằng lòng không?
Nghe Trần Thương nói, Tedanis sững sờ
Ông ta hé miệng, muốn nói lại thôi
Trần Thương nói:
- Anh tham gia đội của tôi, chia sẻ thành quả của anh. Tôi cũng để anh tham gia vào đội thí nghiệm, chúng ta cùng nhau giành giải thưởng Nobel, anh cảm thấy thế nào?
Nghe Trần Thương nói câu này, Tedanis đột nhiên cảm thấy vô cùng quen tai, luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu
Trần Thương không nhịn được càng thêm hăng hái:
- Đây là giải Nobel, chẳng nhẽ giáo sư Tedanis anh không cần một giải Nobel để khẳng định danh tiếng của mình sao?
- Chứng minh anh không phải một người vô dụng
- Chứng minh, anh cũng có thể làm được
Nghe Trần Thương nói, Tedanis không kịp phản ứng
Đây không phải mấy câu lúc trước mình lừa Trần Thương sao?
Thế nhưng...... Mình còn có thể từ chối sao?
......
Nếu Tedanis không nhớ rõ ràng lắm.
Nhưng John đứng sau lưng biểu hiện có hơi phức tạp.
Dù sao...... Trước đó vài ngày, Tedanis cũng lừa Trần Thương như vậy.
Hiện giờ...... Những lời này bị Trần Thương nói lại
Hơn nữa, cậu ấy càng nói càng không nể mặt mũi.....
Lúc trước Tedanis tốt xấu gì còn quyết định cho Trần Thương chia dựa theo đóng góp, nhưng hiện tại...... Trần thương trực tiếp yêu cầu cùng hưởng tiến độ nghiên cứu, nhưng phải chứng minh Tedaniskhông có sai lầm.
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc.
Hơn nữa giống nhau đến mức cực kì khéo léo.
Nếu Tedanis sẵn sàng công bằng với Trần Thường vào khi đó, cậu ấy sẽ không ngại chia sẻ nhiều thành quà cho đối phương.
Thế nhưng, người trưởng thành mà, cũng cần phải trả giá cho hành động của bản thân.
Trần Thương không phải là một nhà từ thiện lớn ngu ngốc nhiều tiền, ngay cả có làm từ thiện cũng không cần phải đến đây làm từ thiện.
Lúc này tâm trạng của Tedanis đã điều chỉnh rất tốt, khi nghe thấy Trần Thương nói vậy, mắt ông ta đột nhiên sáng lên.
Người nghiên cứu khoa học thì đều có mục tiêu: Là cần ra thành quả.
Có thành tích, vẫn thiếu tiền?
Nếu thật sự mình có thể chứng minh bản thân, có thể đạt được giải thưởng Nobel, mình sẽ không cần để ý những khuôn mặt đáng ghét của nhà đầu tư?
Ông ta không nghĩ tới Trần Thương sẽ không tính toán hiềm khích lúc trước mời mình tham gia.
Nói thật, có thể làm được điều này, Tedanis vô cùng cảm kích đối với Trần Thương.
Ông ta mở miệng, cười tự giễu một tiếng:
- Cảm ơn giáo sư Trần
- Tôi đồng ý
John đang muốn nói chuyện, Tedanis nói thẳng:
- John, nghe tôi, không sai đâu
- Nếu trên đời này có một đối tác có thể để cho chúng ta chứng minh bản thân, đó chắc chắn chỉ có giáo sư Trần, bởi vì tôi tin rằng không ai ngoài cậu ấy có thể hiểu Parkinson hơn tôi
- Cho dù tôi sai, nhưng...... Tôi chỉ đi đường vòng, không phải đi sai đường
Tư duy logic của Tedanis rất cẩn thận và rõ ràng.
Ông ta biết, mình cần chính là một cơ hội và thời gian.
Nhưng ông ta nhất định phải hợp tác với Trần Thương, ông ta mới có cơ hội.
Bởi vì ông ta hợp tác với bất kì người nào cũng không thể vượt qua Trần Thương, sau khi Trần Thường nghiên cứu ra Parkinson, ông ta sẽ không có kết quả gì.
Cho nên ông ta biết rõ, bây giờ mình chỉ có một cơ hội xoay người.
Nhưng Tedanis rất hiếu kì một điều, vì sao cậu ấy lại mời mình?
Vì Tedanis có thể nhận ra muốn vươn lên, nhất định không được rời bỏ điểm quan trọng của Trần Thương, vậy thì... Cậu ấy khẳng định biết điều này
Theo lẽ thường, cho dù ông ta không phải là kẻ thù của Trần Thương, thì ông ta chắc chắn sẽ là đối thủ của cậu ấy.
Mà mình...... Lúc trước...... Nghĩ tới đây, Tedanis không nhịn được hỏi:
- Giáo sư Trần...... Vì sao?
- Anh rõ ràng có thể tự mình nghiên cứu ra Parkinson và vật phẩm của anh, tại sao lại mời tôi tham gia?
Đúng vậy
Ở trong mắt Tedanis, Trần Thương chính xác là một thiên tài
Từ lần trước gặp mặt, cho đến việc phát hiện ra alpha-synuclein gấp khúc và sau đó là việc phát hiện ra phản ứng tự miễn dịch của bệnh Parkinson, trước và sau đó đã mất bao lâu?
Điều này không chỉ đòi hỏi có rất nhiều may mắn mà còn phải có đủ năng lực, sự phán đoán trong nghiên cứu khoa học, cũng như đối mặt với những suy đoán, giả thuyết…….. Tiến độ thí nghiệm nghiên cứu quá phức tạp...
Nghiên cứu khoa học là bài kiểm tra năng lực toàn diện của một người
Rất rõ ràng, Trần Thương có thiên phú và thực lực, tuyệt đối trên mình.
Bây giờ, ánh mắt Tedanis nhìn anh, đã có thể nói là kính trọng.
Trần Thương nghe thế, mỉm cười, thật giả dối
Đúng vậy! Anh đang giả vờ
Bởi vì anh thực sự chỉ là một người học việc nghiên cứu khoa học
Thế nhưng, anh có thể nói sao?
Đương nhiên không thể
Toàn thế giới chỉ có tôi biết rằng tôi là một con gà mờ
Thật sự khi nhìn thấy Trần Thương mỉm cười, bên này Tedanis và John đều không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Đương nhiên bọn họ không biết, lúc này trong lòng Trần Thương đang đấu tranh
Thế nhưng, thua người không thua trận, anh thản nhiên nói:
- Bởi vì mục tiêu của tôi không chỉ là Parkinson.
Quả nhiên, khi nghe Trần Thương nói, Tedanis sững người ngay tại chỗ
Đúng vậy
Mục tiêu của giáo sư Trần người ta sao chỉ có Parkinson được
Cái gì giải thưởng Nobel?
Người ta căn bản còn không thèm để ý.
Người ta để ý chính là mười hay tám cái giải thưởng Nobel.
Nghĩ đến điều này, Tedanis chợt nhận ra, ông ta luôn coi giáo sư Trần là đối thủ, nhưng đột nhiên nhận ra...
Cho tới bây giờ, người ta cũng không có coi mình như đối thủ để cạnh tranh
Tất cả đều là quân địch giả tự bản thân tưởng tượng ra
Nghĩ như vậy, Tedanis vô cùng đỏ mặt và xấu hổ, John đứng im tại chỗ, tạm thời chưa kịp phản ứng.
Câu nói này, nếu như là người khác nói miệng, bọn họ sẽ nghĩ đó chỉ là câu chuyện cười.
Nhưng, đây là Trần Thương.
Mặc dù anh là lần đầu tiên đặt chân vào giới nghiên cứu khoa học, nhưng trong giới y học anh đã được coi là thần thánh.
Hội trưởng ngoại khoa lồng ngực AATS, Hội trưởng ngoại khoa tiêu hóa thế giới, hiện tại khoa phẫu thuật thần kinh đánh bại Parkinson.
Những người như cậu ấy rõ ràng là vượt qua những thiên tài trong vòng này.
Cho nên, Trần Thương càng bình tĩnh nói câu nói này, rung động trong lòng Tedanis và John càng thêm mãnh liệt
Giờ phút này, Tedanis đã hiểu rõ trong lời nói của Trần Thương có ý gì
Hai mắt ông ta xúc động, giống như cảm giác lần đầu tiên nhận được tiền, tràn ngập kích động và khát vọng, đối với mục tiêu ước mơ.
Giờ phút này, Trần Thương lần nữa cho bọn họ ảo tưởng.
Đúng vậy, mình cần gì phải cố chấp với Parkinson?
Trong một khoảnh khắc, Tedanis đột nhiên cảm giác được, đi theo Trần Thương hứa hẹn sẽ đánh bại được Parkinson và nhận được giả thưởng Nobel đầy triển vọng