Trần Thương đột nhiên hỏi:
- Giáo sư Tedanis, anh cứ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai tôi về nước, hi vọng trước khi tôi về nước sẽ có được câu trả lời chắc chắn.
Trần Thương vừa dứt lời, Tedanis đã trả lời chắc chắn
- Không cần lo lắng, giáo sư Trần, tôi đồng ý đi theo anh
Một câu, làm cho Trần Thương có hơi hoảng hốt.
Nhanh như vậy sao?
John cũng là đi theo gật đầu:
- Đúng vậy! Giáo sư Trần, chúng tôi đồng ý đi theo anh.
Không đồng ý chính là đồ ngu
Hiện tại Trần Thương rõ ràng chính là một cái mỏ vàng lớn.
Ai lại không đồng ý chứ?
Trần Thương không nghĩ tới, vô tình giả vờ lại hiệu quả như vậy
Nghĩ thế, Trần Thương cũng không có từ chối:
- Được, mới đây các anh cứ thu dọn đồ đạc và nghỉ ngơi. Nhân tiện, thiết bị thí nghiệm có thể được chuyển thẳng đến Trung Quốc, chúng ta có thể tiết kiệm tiền và không phải mua nó.
- Tòa cao ốc thí nghiệm của chúng tôi đang được xây dựng
- Mà tôi đang tạo dựng một đội ngũ nghiên cứu khoa học.
- Hiện tại, tôi chính thức hoan nghênh sự tham gia của các anh.
Tedanis và John liếc nhau, không nhịn được nói:
- Chúng tôi...... Là nhóm đầu tiên?
Trần Thương gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy
Tedanis bỗng nhiên cảm giác như kiếm lợi lớn.
Nếu không phải vừa mới bước đầu, chắc chắn sẽ không cần chúng ta.
Thật sự, phúc và họa phụ thuộc vào nhau.
Ai có thể ngờ được, mình sẽ gặp phải chuyện như vậy
……………
Có người nói, thái độ khi đối với đối thủ của mình phải là đuổi cùng giết tận
Tuy nhiên, Đức phật từ bi, đối với bọn họ, chỉ cần bỏ dao xuống, liền có thể lập địa thành Phật, nói đơn giản một chút, hoặc là chết hoặc là theo ta quy y cửa Phật
Trần Thương lúc này lại cảm thấy, lời này rất hợp lý
Dù sao, giết tất cả thì được lợi ích gì?
Thu nhận bọn họ không phải tốt sao?
Trần Thương nhìn Tedanis như một đứa trẻ lấy đồ chơi của mình ra cho anh xem, anh có chút ngại ngùng, ông ta hưng phấn nói:
- Giáo sư Trần, không có gì, đây là thiết bị mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, ngoài ra chúng tôi còn có một đoàn đội chuyên môn, đội bảo trì, đây đều là của chúng tôi tự mình lập nên.
Trần Thương đỏ mặt gật đầu:
- Chuyện này, thật ngại quá.
Tedanis kích động trả lời:
- Không có gì, giữ lại cũng không bán được bao nhiêu tiền, mang trở lại còn có thể tự mình sử dụng.
Nhìn Tedanis mang theo bao lớn bao nhỏ trở về Trung Quốc, trong lòng Trần Thương cực kỳ xấu hổ.
Dù sao chính mình muốn hợp nhất thì hợp nhất, đã thế còn để người ta phải tự quyên góp gia tài.
Điều này… Có chút quá… Không tử tế rồi
Nói thế nào mình cũng được tính là người giàu, đây có phải có chút không ra gì rồi không?
Đương nhiên, Trần Thương cũng sẽ không bạc đãi ông ta.
- Giáo sư Tedanis, anh yên tâm đi, trên danh sách giải Nobel của Parkinson lần này chắc chắn sẽ có tên anh.
Tedanis rất vui
- Có tên hay không, không quan trọng, quan trọng là có thể đi theo giáo sư Trần phát triển là tốt rồi.
Không sai
Tầm nhìn Tedanis rất xa.
Ông ta không còn bị giới hạn bởi một cái giải Nobel nho nhỏ nữa, ông ta chỉ cần… Hai cái là được rồi
Tối hôm đó, Trần Thương được mời đến một biệt thự ở New York, ở đây anh gặp được chủ tịch của tập đoàn Google.
Dù sao đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, mười tỷ đô la với bất cứ người nào đều không phải là số tiền nhỏ.
Sau khi Hunt nhìn thấy Trần Thương, ông ấy chủ động đứng dậy bắt tay anh:
- Xin chào, giáo sư Trần
Trần Thương mỉm cười:
- Tiên sinh Hunt, ngưỡng mộ đã lâu.
Có thể trở thành chủ tịch của Google, tuyệt đối không phải việc người bình thường có thể làm được.
Trần Thương cho rằng, hôm nay, Hunt mời mình đến nhà là vì muốn thảo luận các vấn đề liên quan đến công nghệ lập thể.
Nhưng, hai người đã nói chuyện khá lâu, mà đối phương đối với chuyện này vẫn chưa đề cập tới.
Điều này làm cho Trần Thương có chút hiếu kỳ.
Cuối cùng, thật lâu sau đó… Hunt rút từ trong túi ra một tâm séc, sau đó viết lên trên đó một dãy số dài.
Sau khi viết xong, trực tiếp đưa cho Trần Thương, vừa nhìn thấy Trần Thương lập tức nghẹn họng không biết nói gì
- Tiên sinh Hunt, đây là…
Trần Thương nhìn dãy số 20 triệu đô la này, có chút giật mình
Lúc này, Hunt mới vuốt mặt, thở dài nói:
- Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi, để tài trợ kinh phí ban đầu cho viện nghiên cứu khoa học của giáo sư Trần.
- Giáo sư Trần, cậu đừng vội từ chối.
Hunt đứng dậy, sau đó đỡ một người phụ nữ từ trong phòng ra.
Người phụ nữ này chưa đến 60 tuổi đang mặc một bộ đồ ngủ, khi nhìn thấy mọi người thì ánh mắt có chút hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy Hunt, bà ấy mới cẩn thận ngồi xuống cạnh ông ấy, sau đó nắm thật chặt tay ông, mắt nhìn xuống dưới, cũng không nói lời nào.
Cử chỉ khác thường này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trần Thương.
Mà Bruce và Walter dường như cũng không có ngạc nhiên, chẳng qua chỉ thở dài một hơi.
Một lúc sau, Hunt cẩn thận đỡ người phụ nữ đến phòng ngủ, có thể thấy, quan hệ giữa hai người vô cùng tốt.
Sau khi gọi người giúp việc pha cà phê và chuẩn bị điểm tâm cho mọi người xong, ông mới ngồi xuống.
- Đó là vợ của tôi, tên là Jennifer, năm nay 58 tuổi, cậu cũng vừa nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy đấy, thật ra bà ấy cũng giống cậu, là một bác sĩ, thế nhưng ba năm trước bị chuẩn đoán là mắc bệnh Alzheimer, mấy năm nay tình hình càng nặng hơn dù đã tiến hành đủ các loại trị liệu.
- Mặc dù, chuyển biến xấu đã giảm bớt, nhưng … Cũng không dừng lại, bây giờ tôi cũng không biết bao lâu nữa bà ấy sẽ quên đi tôi.
- Vì vậy… Giáo sư Trần, tôi cần cậu giúp.
Nghe thấy lời nói của Hunt, Trần Thương im lặng, đẩy tấm séc qua:
- Xin lỗi, tiên sinh Hunt, bệnh Alzheimer, bây giờ tôi chưa có đủ tự tin.
Trần Thương là đang nói thật, nhưng Hunt lắc đầu, cười nói:
- Không, đây coi như là một phần tâm ý của tôi.
- Nếu hiện tại nói ai đó có thể tạo ra bước đột phá trong căn bệnh Alzheimer, tôi nghĩ người đó sẽ là giáo sư Trần.
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hy vọng đến lúc đó, giáo sư Trần có thể chữa trị cho vợ tôi.
- Nhất định tôi sẽ vô cùng biết ơn.
[ Đinh! Phát hiện ra nhiệm vụ, cứu Jennifer, tìm biện pháp trị bệnh Alzheimer, ban thưởng: Nguyên nhân gây bệnh của một loại bệnh.]
Trần Thương nhìn phần thưởng của hệ thống, có chút thở gấp.
Phần thưởng nhìn thì bình thường này, lại chính là phần thưởng vô cùng quý giá.
Trần Thương còn cảm thấy vui vẻ hơn so với nhận được 10 lần phẫu thuật.
Bởi vì bây giờ có rất nhiều bệnh tật không tìm được nguyên nhân phát bệnh, mà chỉ có thể tiến hành điều trị theo triệu chứng.
Nói một cách đơn giản ví dụ như là cao huyết áp, bệnh tiểu đường, ung thư, bệnh AIDS.v.v... Là những bệnh vẫn còn chưa rõ nguyên nhân phát bệnh là gì.
Chỉ có thể tìm ra một số đặc điểm bệnh lý để chẩn đoán và điều trị.
Mặc dù cũng có đạt được hiệu quả đáng kể.
Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều bệnh không thể điều trị tốt, chỉ có thể khống chế.
Vì vậy, có người nói rằng trên đời này có bốn loại bệnh:
Loại thứ nhất là bệnh có thể chữa khỏi, loại thứ hai là không thể chữa khỏi, loại thứ ba là già yếu dẫn đến bệnh tật, loại thứ tư là loại chưa có phương pháp điều trị.
Đương nhiên, nói cái này có chút vô nghĩa.
Thế nhưng không thể phủ nhận, chúng ta nhận biết đối với bệnh tật và cơ thể vẫn còn có hạn.
Con người chúng ta dùng 5% tiến độ khoa học để cố gắng nghiên cứu 100% cơ thể con người, làm sao có thể?