Nghe xong lời này, mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán, có người nói:
- Giáo sư Trần thực sự có bản lĩnh
- Ai có thể nói rằng không có? Một chính sách cho nhân tài tốt như vậy, có nhà ở, có trường học cho trẻ nhỏ, người nhà cũng được sắp xếp công việc, tôi cũng có chút ao ước
- Ao ước cái gì? Giáo sư Trần giỏi thì giỏi thật, nhưng tôi nghe nói bây giờ bọn họ qua bên kia, tương lai còn chưa biết rõ, đãi ngộ gì đó càng không nói, nhưng mà làm nghiên cứu khoa học trong nước, thì có mấy lối đi? Chưa nói đây còn là làm tư nhân! Ở nước ngoài, mỗi một cơ sở nghiên cứu khoa học đều sẽ có một tập đoàn lớn hỗ trợ chống đỡ, nghiên cứu thuốc mới tốn kém như thế nào ai cũng đều biết, những năm gần đây nghiên cứu ra một loại thuốc mới chi phí cũng lên đến 800 triệu đô la, cái này ai mà có thể chống được?
Một người lớn tuổi khác thở dài và nói:
- Lần này, tôi thực sự không biết đây là tốt hay xấu, một là ở lại phát triển ổn định ở Viện Khoa học, hoặc phát triển ở bên ngoài theo một kế hoạch hoàn mỹ, cái nào cũng đều rất khó
Nghe vậy, một thanh niên ngạc nhiên hỏi:
- Thưa thầy, ý của thầy là gì ạ? Không phải viện nghiên cứu khoa học của giáo sư Trần ở tỉnh Đông Dương cũng là do chính phủ xây dựng sao? Chẳng lẽ đây không phải là một công việc biên chế ạ?
Người đàn ông lớn tuổi thở dài:
- Không phải! Đây là một cơ sở nghiên cứu khoa học tư nhân, tỉnh Đông Dương chỉ phụ trách giúp đỡ, haiz, lần này giáo sư Chương và hơn 400 người này là cùng nhau từ chức.
………
Đúng vậy
Hai ngày nay khi Trần Thương vắng mặt.
Chương Mục, nhìn chỉ như nhà nghiên cứu trung niên không có gì khác thường, một thân quần áo phổ thông trông như một người đàn ông trung niên bình thường.
Ông ấy đã gây ra một việc lớn.
Ông ấy đã mang hơn 400 nhân viên ban đầu của Viện Nghiên cứu Thuốc chữa bệnh Alzheimer mới toàn bộ từ chức
Nếu phải đi, vậy phải đi trong vui vẻ.
Kỳ Liên Sơn không thu đơn xin từ chức của 212 người vì cảm thấy họ không cần thiết phải nộp đơn cho mình.
Mà vào lúc này, ông ta đã mang gần 500 nhà nghiên cứu khoa học của toàn viện, tất cả đều rời đi Viện Khoa học Trung Quốc mà người khác hằng mơ ước.
Tất nhiên, một số trong số đó là tạm thời, cũng có người được thuê theo hợp đồng dự án, cũng có một số đang trong biên chế.
Cái gì cũng có
Vụ việc này vẫn gây xôn xao trong giới nghiên cứu khoa học trong nước.
Kỳ Liên Sơn đã không từ chối, vì ông ta không có tư cách, không thể giữ được người đã muốn rời đi.
Huống chi là Chương Mục.
Khi ông ấy trong chớp mắt mình sắp rời khỏi Học viện Khoa học Trung Quốc cùng với hơn 400 người, cảnh tượng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Kỳ Liên Sơn nhìn mọi người rời đi, khóc rất thương tâm
- Tôi... Tôi làm không tốt
- Đến bọn họ còn không chịu nổi tôi, Viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc thì có ích gì?
Cô thư ký và vị lãnh đạo già đã khóc suốt buổi sáng.
Tuy nhiên, sau khi khóc xong vẫn báo cáo tình hình với cấp trên.
Lần này, cấp trên im lặng một cách khác thường, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Đi theo Trần Thương không phải là một chặng đường dài.
Kỳ Liên Sơn im lặng hồi lâu, ông ta vẫn không hiểu cấp trên có ý gì, vị này lại tiếp tục nói:
- Nghiên cứu khoa học của Trung Quốc cần đổi một con đường khác. Lần này hãy để Trần Thương thử, nếu dễ thì cứ thể để cậu ấy đi.
Ngay sau khi nghe câu nói này, cuối cùng Kỳ Liên Sơn cũng hiểu tại sao rõ ràng cấp trên đã biết chuyện này nhưng mãi vẫn không nói gì.
Bởi vì trong thể chế ăn sâu bén rễ, không phải chỉ có một đường, mà ngược lại phá rồi lại lập rất không thực tế.
Chẳng thà cứ đổi sang hình thức khác đi
Khi Trần Thương lắng nghe cuộc trò chuyện của một vài người, vẻ mặt của anh thay đổi rõ ràng, có hơi kinh ngạc
- Ông đang nói cái gì vậy... Viện trưởng Chương và mọi người đã từ chức? Toàn bộ sao?
Người kia nhìn Trần Thương có chút quen mặt, nhưng không nhận ra, gật đầu:
- Đúng thế
- Thật không biết họ đã hạ quyết tâm như thế nào
Trần Thương nghe thấy, cả người đứng bất động trong lòng có chút phức tạp.
Anh đang làm việc chăm chỉ để cung cấp môi trường tốt nhất cho mọi người.
Trở lại lần này sẽ mang đến cho mọi người một điều bất ngờ.
Nhưng tôi không ngờ... Những người này đã cho Trần Thương một bất ngờ lớn.
Trước khi anh tìm được nguồn vốn, thì đã dứt khoát từ chức.
Đó là sự tin tưởng
Những người này thực sự quá dễ thương rồi, có địa điểm, có nhà, có vợ còn có công việc, con cái đang đi học. Đối với họ... như vậy đã đủ chưa?
Không đủ
Tất nhiên là không đủ
Mũi của Trần Thương cay cay, anh thực sự rất vui vì được mọi người tin tưởng.
Từ lâu, Trần Thương cảm thấy mình sẽ không bao giờ để người khác thất vọng, nhưng lần này, anh thực sự đã cảm nhận được sự ấm áp khi được tin tưởng.
Đám người này ấy à
Qúa ngốc rồi phải không?
Mình vẫn chưa bàn bạc với họ, lương cũng chưa thống nhất, mọi người cứ từ chức thế này, không sợ mình… Mình hối hận sao?
Trần Thương hít sâu một hơi rồi đi về phía.
Anh muốn gửi tới mọi người một lời nhắn nhủ
Sự tin tưởng của mọi người dành cho tôi, tôi sẽ không bao giờ phụ lòng.
Mấy người phía sau nhìn thấy Trần Thương đi về phía đám người liền vội vàng kêu lên:
- Người anh em này, đừng qua đó, người ta đang họp
Nhưng Trần Thương làm lơ.
Người đàn ông phía sau đột nhiên cau mày, đối mặt với bóng lưng của Trần Thương, tò mò hỏi:
- Các anh không thấy người này rất quen sao?
Mấy người nghe xong chợt nhớ lại.
Lúc này, Trần Thương đã đi tới phía trước, bốn năm trăm người nhìn thấy anh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
- Giáo sư Trần đến rồi
- Cuối cùng đã trở về
- Cậu ấy đi đâu vậy?
- Không biết
Chương Mục mỉm cười khi thấy Trần Thương đi tới:
- Cậu trở về rồi
Trần Thương cười khổ:
- Đây là bất ngờ chú dành cho cháu sao?
Trương mụ cười lắc đầu:
- Không sai, đây là bất ngờ mọi người dành cho cậu, đúng không?
Gần năm trăm người cười lớn:
- Đúng
Trương Mạt nhìn Trần Thương:
- Bất ngờ không?
Trần Thương cay mũi, chảy nước mắt, anh không nhịn được quay đầu lại, nhanh chóng lau khô nó.
Khỉ thật, sớm không khóc muộn không khóc, lại khóc trước hàng trăm người trên sân khấu, quá mất mặt rồi.
Mọi người nhìn thấy Trần Thương xúc động rơi lệ, tại hiện trường lập tức vui mừng.
Không khí bi tráng không còn nữa, thay vào đó là nụ cười trêu Trần Thương.
Giờ phút này, mọi người đột nhiên cảm thấy rất đơn giản, rất đơn thuần, cũng rất hạnh phúc.
Anh xoay người, nhìn về phía mọi người, hưng phấn nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi
- Nó thực sự làm tôi cảm động...
- Giáo sư Trần, đừng sợ, chúng tôi không đòi hỏi, cậu đã cho chúng tôi điều kiện tốt như vậy, chúng tôi đã tự cho là đủ
Người đàn ông bên cạnh cười nói.
- Đúng! Chúng tôi đã thỏa mãn! Giáo sư Trần, đừng tự tạo áp lực quá lớn với bản thân nhé
Thấy mọi người nói thật mà giống như kể chuyện cười, anh đứng dậy nhìn mọi người:
- Nếu mọi người đã nguyện ý đến, tôi nói thật, tôi thực sự rất cảm động, nhưng mọi người yên tâm, nếu tôi đã mời mọi người đến thì sẽ không để mọi người phải uống gió tây bắc mà sống đâu
- Bây giờ, tôi trở lại rồi, tôi có đem tới một món quà.
- Trong hai ngày qua, tôi luôn bay đi bay lại giữa Trung- Mỹ. Khi Giáo sư Chương nói với tôi rằng tôi sẽ có bất ngờ, tôi thực sự rất tò mò.
- Nói thật, đúng là rất bất ngờ
- Nhưng, tiếp theo tôi muốn tặng mọi người món quà, tôi tin rằng đó cũng sẽ là một bất ngờ