Trần Thương thực sự không ngờ rằng Ngô Đồng Phủ còn tặng cho mình một món quà trước khi đi.
Nói thật, Trần Thương thực sự có hơi ‘thụ sủng nhược kinh’.
So với Trung tâm Cấp cứu Thủ đô và Bệnh viện Nhụy Kim ở thủ đô, Bệnh viện Tỉnh số 2 quá nhỏ.
Với sự giúp đỡ của các bệnh viện hàng đầu này, Trần Thương gần như có thể thấy trước được sự phát triển nhanh chóng của bệnh viện.
Anh không nhịn được hỏi:
- Hợp tác này...
Ngô Đồng Phủ nói thẳng:
- Khi tòa cấp cứu của bệnh viện cậu chính thức được đưa vào sử dụng, nó sẽ chính thức được treo biển: Bệnh viện Hợp tác Trung tâm Cấp cứu Thủ đô.
- Nhân tiện, Nhụy Kim của chúng tôi cũng vậy
Tiêu Triết Hải gật đầu.
Đây thực sự là một tin tốt
Sự hợp tác giữa bệnh viện của chính mình với các bệnh viện lớn bên ngoài có thể tăng thêm niềm tin cho bệnh nhân.
Hơn nữa, đối với một số bệnh khó chữa, cũng có thể thường xuyên trao đổi với chuyên gia của các bệnh viện này.
Có thể giải quyết rất nhiều rắc rối.
Vì vậy, điều này còn làm cho Trần Thương không hài lòng?
Sau khi Trần Thương rời đi, Ngô Đồng Phủ và Tiêu Triết Hải nhìn nhau cười.
Thực sự là không mất bao nhiêu sức
Đúng là gừng càng già càng cay
Bằng cách này, Trần Thương sẽ không thể đưa được người đi.
Còn có thể hợp tác hữu nghị với Bệnh viện nhân dân tỉnh số hai của Trần Thương, không cắt đứt liên lạc với cậu ấy.
Một mũi tên trúng rất nhiều đích
Hai người cùng họp lại, buổi trưa quyết định đi ra ngoài.
………….
Trong thời gian này, Trần Thương cũng không bận lắm.
Cảm giác vung tay của ông chủ cũng khiến anh rất thoải mái.
Chương Mục, người có nhiều năm kinh nghiệm làm viện trưởng đã đi đầu trong việc đến An Dương đã có cuộc gặp với Khổng Tường Dân.
Công việc tiếp theo sẽ bắt đầu từ từ.
Trong khoảng thời gian này, Khu Phát Triển Công Nghệ Cao An Dương cũng đang bận rộn điều chỉnh các giải pháp của Viện Nghiên Cứu Thuốc Mới Trần Thươn-.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Sau khi Trần Thương về nhà, anh chủ động nấu đồ ăn, nhưng Tần Duyệt gần đây rất bận,không phải vì công việc.
Đó là bởi vì trong khoảng thời gian tới phải cùng Trần Thương trở về An Dương và cần phải xử lý một số việc.
Trần Thương vì muốn cho Tần Duyệt danh chính ngôn thuận quay về nhà, đã đi tìm Tôn Quảng Vũ, bàn bạc một dự án hợp tác lâm sàng.
Sau khi Tôn Quảng Vũ nhìn thấy nó, mắt ông ta sáng lên, cười rất tươi, biểu thị sẽ cho Tần Duyệt sẽ đi theo Trần Thương để thực hiện nghiên cứu lâm sàng này
Đối với điều này, Trần Thương tự nhiên rất biết ơn.
Đôi khi, giải pháp luôn nhiều hơn vấn đề.
Sau khi Tần Duyệt trở lại, nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì rất vui vẻ.
Hai người vẫn đang mong chờ chuyển về An Dương.
Rốt cuộc nhà cũng chuẩn bị xong, về đó thì cũng ở riêng, nhà đó khẳng định có nhiều không gian hơn nhà ở thủ đô, trang trí cũng đẹp hơn nữa.
Dù sao đây cũng là nhà của người khác, lúc đầu Trần Thương và Tần Duyệt cũng không nghĩ tới việc đầu tư cải tạo quá nhiều.
Nhưng căn nhà này không hề rẻ, xung quanh là bệnh viện, trường tiểu học, khu thương mại và công viên.
Giá nhà ở nơi đây nằm trong khu vực có giá cao của thủ đô.
Hạn chế duy nhất là trẻ em ở tầng trên và tầng dưới rất ồn ào.
Tất cả đều là trẻ em trong trường tiểu học gần đây. Chúng thường ồn ào chạy khắp nơi, và đôi khi cũng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi。
Đang ăn cơm, Tần Duyệt không nhịn được nói:
- Hả? Sao hôm nay, bọn trẻ trên lầu không làm ồn?
Trần Thương trợn tròn mắt:
- Em chẳng nói là sau khi chúng ta trở về, nghe thấy ồn ào là không ngủ được còn gì?
Tần Duyệt nở nụ cười:
- Không phải, em chỉ nghĩ sinh con khá là náo nhiệt.
Trần Thương gật đầu cười:
- Được rồi, đợi em quay về, chúng ta sinh con
Tần Duyệt đột nhiên cười khúc khích:
- Anh tưởng sinh con là chơi trò chơi đấy à, nói mang thai thì có thể mang thai
Trần Thương cũng trở nên vui vẻ, kéo Tần Duyệt ôm ấp, chỉ vào bụng cô nói:
- Nhóc con, nghe thấy chưa, con nhất định đậu thai đấy, mẹ rất mong con ra đời
Tần Duyệt trợn mắt:
- Ấu trĩ
Tắm rửa xong định đi ngủ, trên lầu đột nhiên nghe thấy tiếng động, Trần Thương đột nhiên nở nụ cười:
- Em xem? Nói gì liền thành thật, miệng của em thật là linh ứng đấy
Nhưng, Tần Duyệt khẽ nhíu mày đứng lên:
- Không sai, hình như có chuyện rồi
Nghe được những gì Tần Duyệt nói, anh cũng cẩn thận lắng nghe.
Thật vậy, bước chân của ngày hôm nay hơi lộn xộn, điều gì đã xảy ra?
Ngay sau đó, hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng gõ cửa.
Vẻ mặt của Trần Thương thay đổi, anh nhanh chóng đứng dậy, mặc một bộ quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngoài.
Sau khi mở cửa, thì thấy một người đàn ông đứng trước cửa với vẻ mặt lo lắng, nói:
- Bác sĩ Trần, anh có thể giúp tôi xem con tôi bị gì với
Trong một tòa nhà, Trần Thương biết khá rõ những người ở trên lầu và dưới lầu cũng như những người hàng xóm của mình, họ thường xuyên lên xuống thang máy và thỉnh thoảng nói chuyện với nhau
Hơn nữa, bản thân Trần Thương cũng là một người hơi nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết đến anh, còn chủ động chào hỏi, anh nghe vậy nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
Vẻ mặt của người đàn ông có chút kinh hãi:
- Tiêu chảy, tiêu chảy ra máu
Nghe vậy, Trần Thương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
- Đã gọi 120 chưa?
Người đàn ông gật đầu:
- Vừa gọi rồi! Anh ở gần nên tôi tới hỏi anh.
Trần Thương nhìn thấy người đàn ông mặt trắng bệch vì sợ hãi, anh vội vàng gật đầu nói:
- Tôi đi lên với anh xem một chút.
Người đàn ông là giáo viên dạy tiếng Anh đến từ New Oriental, còn vợ của anh ta là IT. Hàng ngày họ rất bận rộn.
Trần Thương đang định đứng dậy, Tần Duyệt mặc quần áo vào, vội vàng đi tới:
- Em đi cùng anh.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đi theo người đàn ông lên lầu.
Sau khi mở cửa bước vào, anh nhìn thấy hai đứa trẻ đang nằm trên ghế sô pha, một đứa trên người mặc áo khoác và chăn dày, rõ ràng có hơi rùng mình, đứa còn lại đang buồn nôn vào trong thùng rác
Mẹ chúng hốt hoảng, mồ hôi nhễ nhại cầm đá lạnh xoa trán cho đứa trẻ.
Nhưng rõ ràng là cô ấy hơi bối rối, trừ hạ sốt cô ấy đang đứng đó mất hồn, nhìn thấy Trần Thương và Tần Duyệt bước vào, cô ấy nhanh chóng nói:
- Bác sĩ Trần, xin hãy giúp tôi xem hai đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì
Trần Thương gật đầu rồi bước tới.
Gương mặt của bà mẹ trẻ này rõ ràng đang khóc.
Hai con cách nhau 4 tuổi.
Đều là con trai, đứa lớn 11 tuổi, đứa nhỏ 7 tuổi, vào ngày thường rất thích huyên náo ở nhà.
Cha mẹ cũng quản, nhưng con trai mà, đặc biệt là hai đứa, thực sự rất dễ gây rắc rối.
Nhưng hai đứa trẻ đã rất hiểu chuyện, khi gặp Trần Thương và Tần Duyệt, cũng sẽ chào chú - cô.
Bé trai 11 tuổi nằm bên thùng rác, nôn ói quá nên hét lên:
- Con khó chịu quá, mẹ cứu con với, ọe...
Cậu nhỏ đã sốt, không nói được gì.
Trần Thương hỏi:
- Ở nhà có nhiệt kế không?
Người đàn ông lắc đầu:
- Không có, ở nhà chỉ có thuốc hạ sốt, tôi không mua vì sợ bọn trẻ.
Trần Thương đưa tay trực tiếp lên trán để cảm nhận nhiệt độ.
Qua cảm nhận của đôi găng tay, Trần Thương ước tính rằng nhiệt độ là trên 38, cụ thể thì anh không cảm nhận được.
Hiển nhiên, tuy rằng thể trạng của hai đứa trẻ không giống nhau, nhưng nếu chúng đồng thời bị bệnh, thì việc cân nhắc đầu tiên chính là một loại bệnh.