Khi Tiêu Triết Hải nghe xong liền thở dài, Nhìn Ngô Đồng Phủ đột nhiên cảm thấy đau lòng hơn chút.
Kết quả…… Câu nói tiếp theo của Ngô Đồng Phủ gần như khiến Tiêu Triết Hải nghẹn chết.
Khi Tiêu Triết Hải định an ủi Ngô Đồng Phủ, ông ấy khẽ nói:
- Thật ra... Tôi không sợ anh cười chê, nếu tôi không phải viện trưởng, thì tôi cũng muốn đi theo Trần Thương
Vừa nói câu này, ông khiến Tiêu Triết Hải dở khóc dở cười, sặc nước trà, ho sặc sụa.
Hai mắt của Ngô Đồng Phủ sáng lên:
- Cắt, đừng nhìn tôi như vậy.
- Tôi hỏi anh, nếu đi theo Trần Thương có thể đoạt giải Nobel, anh có thể rời đi không?
Một lời nói khiến Tiêu Triết Hải choáng váng, ông ấy không nhịn được nói:
- Có chút khoa trương, đúng không? Giải Nobel...
Ngô Đồng Phủ trực tiếp ném báo tin tức lên trên bàn:
- Khoa trương? Anh đọc bài báo này chưa?
Tiêu Triết Hải tò mò cầm lấy tờ báo, vừa nhìn, liền chết lặng vì cựu trưởng nhóm nghiên cứu và phát triển thuốc mới của bệnh Alzheimer Trương Mục và Viện sĩ Vu Song Dũng đã theo Trần Thương đến tỉnh Đông Dương để thành lập Viện Nghiên cứu Thuốc mới Trần Thương.
- Người chiến thắng Giải thưởng Y sinh Albany và là nhà lãnh đạo học thuật trong lĩnh vực Parkinson, Tedanis với nhóm của ông ấy đã gia nhập Viện Nghiên cứu Dược phẩm Mới Trần Thương
- Chính quyền tỉnh Đông Dương khuyến khích...
Nhìn thấy tin tức bắt mắt này, Tiêu Triết Hải lập tức ngẩn ra.
- Chuyện này……
- Điều này rất thực tế
Ngô Đồng Phủ không nhịn được nói:
- Anh nói rằng tôi có nên lo lắng hay không? Gần 500 nhà nghiên cứu ở Viện Nghiên cứu Thuốc mới bệnh Alzheimer ở thủ đô đã từ chức và đi theo Trần Thương
- Anh nói... Khi Trần Thương rời đi, bệnh viện của chúng ta sẽ có bao nhiêu đơn từ chức?
Ngô Đồng Phủ càng nói càng xoắn xuýt
Tiêu Triết Hải nhìn thấy bạn già u sầu, cũng hiểu ngay lập tức.
Tedanis đều đã mang cả gia sản của anh ta từ New York đến An Dương, còn có gì để nói nữa?
- Này... Lão Ngô, nghĩ thoáng tí đi, cũng không trách được đồng nghiệp của chúng ta không đủ vững vàng, muốn trách thì trách, cám dỗ của Trần Thương quá mạnh
Nói đến đây ánh mắt của Tiêu Triết Hải đột nhiên sáng lên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu
- Đúng rồi, lão Ngô, tôi có cách
Ngô Đồng Phủ nghe vậy, rất nhanh liền nghiêm túc:
- Cách gì?
Tiêu Triết Hải cười nói:
- Sau khi Trần Thương quay về An Dương, anh nghĩ cậu ấy cần gì nhất bây giờ?
Ngô Đồng Phủ trợn tròn mắt:
- Đương nhiên là cần người nhất rồi
Tiêu Triết không khỏi nói:
- Đúng vậy, nếu thiếu người, anh có thể giao cho bọn họ. Đây không phải là một mũi tên bắn hai con chim sao?
Ngô Đồng Phủ đang giậm chân và giận dữ, đột nhiên mắt ông sáng lên và chợt hiểu ra.
- Ý anh là... Tôi chủ động đưa người cho cậu ấy hả?
Nghĩ đến đây, Ngô Đồng Phủ hưng phấn đứng lên, vỗ tay tán thưởng:
- Hay
- Cách này hay
- Lão Tiêu, anh thật là gian xảo, thật là đa mưu túc trí
Lúc này, Ngô Đồng Phủ đứng dậy, ngừng uống trà, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, lấy giấy bút trực tiếp từ ngăn kéo ra, sau đó vừa nói vừa viết:
- Ý kiến hay, đúng là ý kiến hay. Tòa cấp cứu của Trần Thương có bảy hoặc tám tầng. Tòa nhà nhỏ như vậy ở Trung tâm cấp cứu thủ đô tôi còn nuôi không nổi sao?
Không lâu sau khi Ngô Đồng Phủ viết viết vẽ vẽ, thuận tiện bàn bạc với Tiêu Triết Hải, một kế hoạch hòan mỹ đã xuất hiện.
Sau đó, Ngô Đồng Phủ điều chỉnh lại biểu cảm của mình, rồi nói với Tiêu Triết Hải:
- Anh đi đi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với Trần Thương
Tiêu Triết Hải vừa nghe đã không hài lòng. Cái này rõ ràng là qua cầu rút ván.
Thế là, Tiêu Triết Hải nói:
- Cái này... Lão Ngô, tôi thật ra cũng có ý nghĩ này
Ngô Đồng Phủ đột nhiên chỉ vào Tiêu Triết Hải cười.
Hai con cáo già không khỏi lộ vẻ gian xảo.
……
Trần Thương đang thăm khám cho một bệnh nhân, ngay khi anh đưa ra chỉ định của bác sĩ thì điện thoại reo lên
- Giáo sư Trần, đến văn phòng của tôi.
Ngô Đồng Phủ hiền hòa nói.
Điều này khiến Trần Thương có chút tò mò.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này, Viện trưởng Ngô nhìn anh cứ như thể anh đoạt vợ người ta vậy.
Hôm nay, ông ấy làm sao vậy?
Anh lo lắng bàn giao công việc cho người khác, đứng dậy đi về phía tòa nhà hành chính.
Sau khi vào văn phòng, Ngô Đồng Phủ gọi Trần Thương ngồi xuống.
- Trần Thương, nháy mắt đã trôi qua một năm rồi, tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu tới đây
Ngô Đồng Phủ đã đánh đòn phủ đầu, đưa ra lá bài tình cảm.
Trần Thương gật đầu:
- Cảm ơn Ngô Viện trưởng đã chăm sóc cho tôi trong suốt một năm qua
Trần Thương ăn ngay nói thật, Ngô Đồng Phủ thực sự rất chiếu cố anh.
Ngô Đồng Phủ gật đầu cười nhẹ:
- Này, cậu nên trở về đi. Nói thật, tôi cũng không nỡ lắm
- Nhưng nhiệm vụ bên cậu cũng khá gian nan. Tòa cấp cứu vừa mới xây dựng lại chuẩn bị đi vào hoạt động, chắc cậu cũng phải chịu rất nhiều áp lực.
- Hôm nay, gọi cậu qua đây, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu, cũng coi như là trải nhiện mà tôi đã trải qua qua
Trần Thương hai mắt sáng lên:
- Cảm ơn, Viện trưởng Ngô.
Tiếp theo, Ngô Đồng Phủ thực sự nói về rất nhiều kinh nghiệm sống, bao gồm quản lý bệnh viện, cách thu hút nhân tài, điều chỉnh mối quan hệ giữa các cá nhân trong các phòng ban... vv
Tiêu Triết Hải cũng là lão viện trưởng, ông ấy rất dày dặn kinh nghiệm.
Những điều này đều là kinh nghiệm quý báu, Trần Thương cũng rất mãn nguyện.
Sau đó, vào khoảng giữa trưa, Ngô Đồng Phủ đột nhiên nói:
- Này... Tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng cho cậu.
- Thế này đi, Trần Thương, tòa cấp cứu đã được xây dựng xong. Tốt nhất không nên để nhân sự của cậu vào luôn, vì có thể điều chỉnh và bổ sung bất cứ lúc nào, nhân tài phải có ự phân cấp, tránh việc nhân sự trong bộ phận tụt dốc, đây là một điều rất quan trọng.
- Hơn nữa, luôn giữ trạng thái tuyển dụng bất cứ lúc nào cũng sẽ cho phép cậu liên tục chiêu mộ được những tài năng mới
Trần Thương gật đầu, chính xác, phân cấp nhân tài rất quan trọng.
Nhưng…… Nếu có ít người, thì sẽ không thể hoạt động được.
Trần Thương đang định nói, Ngô Đồng Phủ liền trực tiếp nói luôn:
- Tôi có một cách để giải quyết hoàn cảnh khó khăn của cậu.
Trần Thương hai mắt sáng lên:
- Cách nào cơ?
Ngô Đồng Phủ từ tốn nói:
- Bệnh viện Trung tâm Cấp cứu Thủ đô có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác với Bệnh viện Nhân dân số 2 tỉnh Đông Dương. trở thành bệnh viện anh em.
- Bằng cách này, chúng ta có thể thường xuyên cử người đến học ở viện các cậu, cậu cũng có thể gửi nhân tài đến chỗ chúng tôi để đào tạo thêm.
- Hơn nữa, cậu cũng quen thuộc với bệnh viện của chúng ta, dùng nhân tài cũng quen rồi
- Các cậu mới bắt đầu, trong hai năm qua, tôi sẽ cử thêm người đến giúp cậu, thứ nhất là có thể giải quyết được vấn đề của cậu, thứ hai, chúng tôi có thể học hỏi từ cậu
- Đương nhiên, không cần cậu trả lương. Bệnh viện chúng tôi sẽ trả lương. Cậu nghĩ như thế nào?
Trần Thương khi nghe xong, nhìn Ngô Đồng Phủ bằng ánh mắt đầy biết ơn:
- Cảm ơn, Viện Trưởng Ngô.
Tiêu Triết Hải của bệnh viện Nhụy Kim cũng gật đầu, cười nói:
- Giáo sư Trần, Nhụy Kim của chúng tôi cũng rất lợi hại đó, chúng tôi cũng có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác.
Trần Thương gật đầu:
- Cảm ơn các vị
Ngô Đồng Phủ mỉm cười:
- Giáo sư Trần, cậu cứ yên tâm, nếu không dùng thuận tay thì cứ để bọn họ đi
- Đúng
Tiêu Triết Hải gật đầu.