....
Ông và lão Dư trên một vài phương diện rất là giống nhau.
Cỗ tinh thần này, dường như là cùng trong một mô hình đi ra.
Dùng câu nói của lão Dư thì là, lão Mã chính là binh mà ông luyện ra được.
Dư Dũng Cương vừa nói, vừa lấy ra một phong thư từ trong ngăn kéo ra đưa cho Trần Thương:
- Mở ra xem xem.
Trần Thương có chút tò tò:
- Cái gì thế?
Vừa nói, vừa tiện tay mở phong thư ra.
Trần Thương phát hiện bên trong cũng là một vài minh chứng bồi dưỡng.
Sau khi nhìn thấy, Trần Thương lập tức sửng sốt
Anh phát hiện, trong đó vậy mà lại có một tấm của lão Mã.
Ngay sau đó, anh lập tức tiếp tục lật.
Hoàng Tân Hải
Lưu Đào
....
Trần Thương càng xem thì càng kinh ngạc
Toàn bộ tiểu đội Ngoại khoa thần kinh của cấp cứu, đội ngũ nhân viên mà Trần Thương bồi dưỡng đều có.
Khoa chỉnh hình có hai ba người.
Tên của Mã Nguyệt Huy cũng nằm trong đó.
Còn có hai thành viên khác của tổ thứ ba.
Tất cả là tám người
Sau khi Trần Thương xem xong, nói thật thì, cả người đều vui mừng hơn rất nhiều.
Dư Dũng Cương cười cười nói:
- Những người này, cậu là quen thuộc nhất.
- Trung tâm Cấp cứu của các cậu vừa mới cất bước, tôi chỉ là một chủ nhiệm khoa cấp cứu bình thường... Cũng không có gì có thể giúp được.
- Vạn sự khởi đầu nan, cất bước thực sự là không dễ dàng.
- Tiểu tổ Ngoại khoa thần kinh cấp cứu là do cậu tận tay đào tạo, những người này cậu hãy lấy đi dùng trước, nếu dùng thuận tay, thì cậu có thể giữ lại, không thuận tay, thì có thể trả lại.
- Mã Nguyệt Huy... Mặc dù con người có hơi hồ đồ một chút, thế nhưng rất tốt, quan hệ của hai người cũng tốt, thực lực của cậu ấy ở khoa chỉnh hình rất mạnh, lần này tôi giao ra cậu ấy, cậu ấy còn chưa có biết, cậu nói chuyện với cậu ấy đi.
- Thực ra, thiên phú Ngoại khoa của Mã Nguyệt Huy cũng rất tốt, đặc biệt là khoa chỉnh hình, đáng tiếc, gia đình... lại hạn chế sự phát triển của cậu ta, lại cộng thêm ở cấp cứu chung với tôi, cũng không có tiền đồ phát triển gì
Nói đến đây, lão Dư có chút ngượng ngùng.
- Chuyện đó, Trần Thương à, tôi nhờ cậu chuyện này, chính là Mã Nguyệt Huy.
- Cậu ấy rất có cơ hội trở thành bác sĩ khoa chỉnh hình đỉnh cấp, chẳng qua là những năm qua, thời gian cậu ấy đi theo tôi quá dài rồi, công việc cấp cứu bẩn thỉu, mệt nhọc hay việc vặt đều làm, nói thật thì... Trong lòng tôi, có đôi khi rất áy náy.
- Lúc đó tôi ở khoa chỉnh hình, cậu cũng đã được nghe nói, Mã Nguyệt Huy cũng thế, nhưng sau khi tôi đến cấp cứu, cậu ấy cũng đến theo.
- Cậu nói xem, cũng đã là người bốn mươi tuổi rồi, cũng không thể lúc nào cũng như thế đúng không
- Cậu ấy, cậu cũng biết đó, luôn cảm thấy mọi chuyện đều không sao cả, thế nhưng thực ra... Trong xương cốt cũng có một luồng kiên cường.
- Cậu có thể giúp cậu ấy thì hãy giúp đi.
Trần Thương nghĩ đến lão Mã đi theo mình đến An Dương, trong lòng cũng vui vẻ lên không ít.
Anh cảm thấy lão Mã và lão Trần sẽ rất hợp.
Ừm
Ít nhất thì hai người này cũng là có thể làm vui vẻ bàn ăn
Hiện tại, lão Trần rất tiêu sái, mỗi ngày làm một vài phẫu thuật, căn bản là không lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Dù sao cũng có một người biết kiếm tiền, cũng đẹp trai, lại có vợ hiền lành, là loại trải nghiệm như thế nào?
Một chuyện này, lão Mã và lão Trần đều rất hiểu nhau, bọn họ nhất định sẽ có chủ đề chung.
Trần Thương cười cười:
- Ừm, được.
- Chủ nhiệm Dư, chuyện khác thì tôi không dám chắc, thế nhưng... Đợi đến lúc anh ta trở về, tôi sẽ tặng cho chú một Viện sĩ, một người có ba giải thưởng lớn
Sau khi lão Dư nghe thấy, hô hấp lập tức ngưng trệ, ông do dự thật lâu, xì một tiếng:
- Chuyện cậu nói, tôi ghi nhớ rồi
- Thứ chó má... Thật là vận khí cứt chó khắp toàn thân
Liên quan đến chuyện này, Trần Thương cũng không thể không thừa nhận.
Xuất thân tốt
Có vợ tốt
Hết lần này đến lần khác có thể gặp được quý nhân.
Còn có gì để nói nữa chứ?
Mặc dù ngoài miệng Dư Dũng Cương nói chó chết,nhưng trong lòng lại rất vui vẻ:
- Cậu có lòng rồi.
....
....
Từ phòng việc của lão Dư đi ra ngoài, Trần Thương thực sự rất vui vẻ.
Tiểu tổ Ngoại khoa Thần kinh đã có thể đóng gói mang đi.
Cộng thêm lão Mã, còn có hai nòng cốt của Khoa chỉnh hình cấp cứu, phối hợp rất hoàn mỹ.
Trong lòng của lão Dư vẫn còn có mình.
Trở về phòng làm việc, lão Mã đi theo Trần thương như nam châm, hấp ta hấp tấp đi đến.
Dùng khuỷu ta chọc vào cánh tay của anh, mở to mắt hỏi:
- Cậu với lão Dư nói gì thế?
Trần Thương cười cười nói:
- Nói anh thứ chó này, mệnh thật là tốt
Lão Mã cũng không để ý, ngược lại cười mỉa mai một tiếng:
- Ông ta đây là ngưỡng mộ tôi! Vô cùng ngưỡng mộ
Trần Thương đột nhiên tò mò nói:
- Tổ trưởng Mã, tôi có một câu hỏi, muốn hỏi thử anh.
Lão Mã sững sờ:
- Cậu nói đi
Trần Thương cười cười nói:
- Anh nói xem, có một ngày tôi làm chủ nhiệm của anh, thì anh sẽ xưng hô với tôi như thế nào?
Lão Mã cười lạnh một tiếng:
- Hả, dựa vào cậu, còn làm chủ nhiệm của tôi, Mã Nguyệt Huy tôi có đói chết cũng...
Lập tức, lão Dư đã xuất hiện:
- Mã Nguyệt Huy, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Lão Mã nhìn qua Trần Thương:
- Đợi tôi quay lại, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu
Trần Thương lập tức cười lên.
Bởi vì...
Mười phút sau, khuôn mặt của lão Mã xám xịt nhìn vào Trần Thương:
- Thương à, đồng ý với tôi một chuyện, có thể để cho tôi gặp chủ nhiệm Trần của cậu được không?
Từ Ái Thanh đang ngồi ở bên kia xem bệnh án, nghe thấy câu nói này của lão Mã, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười phun ra.
- Hahaha... cười chết tôi rồi
Lý Việt cũng trực tiếp cười lên.
Trần Thương cười tủm tỉm nói:
- Không phải là anh nói có chết đói cũng...
Đầu của lão Mã giống như đang lắc, quay lại vung vẩy:
- Không, tôi thực sự sắp chết đói rồi.
- Chỉ cần đi theo ngài có thể làm viện sĩ, lão Mã tôi... Chủ yếu là tôi cảm thấy gọi cậu là chủ nhiệm, cứ cảm thấy kì kì.
Nghe thấy câu nói của lão Mã, tất cả mọi người lập tức sửng sốt.
Có ý gì?
Gọi một tiếng chủ nhiệm là có thể làm viện sĩ?
Hầu Lượng thấy thế, vội vàng nhìn qua Trần Thương:
- Chủ nhiệm Trần, cậu thấy tôi thế nào? Tôi có thể gọi cậu là chủ nhiệm
Trong văn phòng lập tức sôi trào lên.
Phải biết là, Trần Thương nói anh là Viện sĩ, thì trên cơ bản đã ổn một nửa.
Còn lại, cơ bản là phải xem tạo hóa, lão Mã trừng mắt nhìn qua Hầu Lượng:
- Lão Hầu, thật là không tử tế, đến trước đến sau, tôi đến trước, không cần phải nói nhiều, nhiều nhất là hai năm, hai năm sau cậu lại đi
Hầu Lượng sững sờ:
- Đi đâu?
Lão Mã đương nhiên là nói đến:
- Đến căn cứ huấn luyện viện sĩ đó
- Ồ! Cũng chính là đến Trung tâm Cấp cứu Tỉnh nhị viện Đông Dương
- Bệnh viện của chúng ta và Tỉnh nhị viện Đông Dương hợp tác xây dựng, định kỳ sẽ cử một số bác sĩ đến để trao đổi học tập, tôi là nhóm đầu tiên
Lập tức, mọi người nghe xong lời này, tinh thần tỉnh táo lại
Dù sao đây cũng là một tin tức tốt
- Thương à, cứ quyết định như thế đi
Lão Mã nhìn vào Trần Thương, nghiêm túc nói, anh cũng dở khóc dở cười.
Nói thật thì, tay nghề khoa chỉnh hình của anh cũng bình thường.
Chỉ có một kỹ xảo bó xương, còn là thủ pháp bó xương cấp đại sư của Vương Hướng Quân, chủ nhiệm Khoa cấp cứu của bệnh viện Nhất Đại Đông.