- Cái gì mà địa bàn của anh! Ban ngày ban mặt...... Cô gái đừng sợ, cô để tôi......
Bảo vệ cầm gậy cảnh sát trong tay, chạy tới xem xét, nhìn thấy là Trần Thương, gãi đầu một cái, cười xấu hổ:
- Giáo sư Trần à, thế này...... Trên đường chú ý an toàn
Nói xong, giả bộ như không nhìn thấy, đứng dậy rời đi, Tần Duyệt thấy thế, lập tức trợn tròn mắt.
Trần Thương cười ha hả.
- Cô gái, có nhìn thấy không! Nơi này đều là người của anh
…………….
[Đinh! Chúc mừng ngài, hoàn thành nhiệm vụ, thành công chế tạo một đoàn đội tinh anh, thành công xây dựng một tiểu đội cấp cứu Ngoại khoa thần kinh. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhận được nhiệm vụ chuyển giao Ngoại khoa thần kinh!]
Kèm theo một trận âm thanh nhắc nhở vang lên, Trần Thương lập tức kinh ngạc vui mừng
Vậy mà trong lúc vô tri vô giác bản thân anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?
Nghĩ đến đây, Trần Thương quả thực có chút hưng phấn.
Tiểu tổ cấp cứu Ngoại khoa thần kinh của Cấp cứu này, Trần Thương cũng khá để bụng đối với Ngô Huy và Hoàng Tân Hải.
Không nghĩ đến có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như thế.
Nhiệm vụ yêu cầu bản thân phải bồi dưỡng đồng thời năm người tinh thông một môn phẫu thuật về thần kinh, hoặc ba người có kỹ năng phẫu thuật cấp độ đại sư.
Nhìn kỹ thì, chuyện khiến cho Trần Thương tò mò đã xảy ra rồi.
Phẫu thuật Parkinson của Ngô Huy đã là cấp độ đại sư, mà phẫu thuật cắt bỏ khối u trong đầu cũng trong lúc vô tình đã tăng lên đến cấp đại sư.
Còn Hoàng Tân Hải, có lẽ là người có kỹ năng cấp đại sư trẻ tuổi nhất: Phẫu thuật làm sạch thương sưng tấy ở trong đầu.
Mà còn có một người, tên là Lưu Đào, kỹ năng cấp đại sư là phẫu thuật cắt bỏ khối u tĩnh mạch.
Hai người khác cũng đều tinh thông phẫu thuật của Ngoại khoa thần kinh.
Đối với kết quả này, Trần Thương rất hài lòng.
[Đinh! Ngài đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời có năm vị bác sĩ tinh thông thuật thức, ba người có kỹ năng cấp đại sư, nhận được bằng chứng chuyển giao của Ngoại khoa thần kinh hiếm có.]
Trần Thương rất ngạc nhiên và vui mừng, lấy ban thưởng của nhiệm vụ ra xem.
Đây là một tấm bằng chứng chuyển giao tản ra ánh sáng màu vàng.
Trần Thương nhìn vào tấm minh chứng chuyển giao màu vàng này, có chút mừng rỡ.
Chuyển giao Ngoại khoa thần kinh thành công, chuyến bồi dưỡng này của mình cũng xem như là công đức viên mãn.
Thu hoạch của một năm này thực sự là quá lớn.
Tiếp theo đây, bản thân mình chỉ cần một [Đạo cụ chuyển giao] là có thể thành công chuyển giao rồi?
Trần Thương cũng xem như đã phát hiện một quy luật, bình thường rất ít khi rơi ra [Đạo cụ chuyển giao] này, dù sao boss cấp Vương giả, anh cũng đã giết không ít, thế nhưng cho tới nay vẫn chưa rơi ra, xem ra chỉ có sau khi thu được minh chứng chuyển giao mới có thể thu được đạo cụ chuyển giao.
Nghĩ đến đây, Trần Thương đột nhiên mong đợi.
Dù sao mở ra cây kỹ năng của Ngoại khoa thần kinh, sau khi anh trở về, trở thành chủ nhiệm của Cấp cứu thì có thể nắm đại cục trong tay rồi.
Thực ra, làm chủ nhiệm và làm bác lợi hại có khác biệt rất lớn.
Nếu như Trần Thương không có minh chứng chuyển giao, mà bản thân có kỹ năng phẫu thuật thần kinh lợi hại, thì tối đa là có thể làm tốt loại phẫu thuật như thế này, nếu như gặp phải phẫu thuật không biết, thì có thể lựa chọn xin giúp đỡ.
Thế nhưng, Cấp cứu có đủ các loại bệnh nhân, anh cũng không thể đi lựa chọn bệnh nhân được
Anh có thể làm được chính là làm tốt các loại chuẩn bị để đi nghênh đón đủ các loại bệnh tật.
Nói trắng ra, có minh chứng chuyển giao rồi, trong lòng càng thêm an tâm.
Trên đường đi làm, Trần Thương cảm thấy, bây giờ bản thân rời đi, cũng xem như là xứng đáng với lão Dư.
Dù sao bản thân cũng xem như là đã bồi dưỡng ra được một chi đội hơi tinh nhuệ.
Ngoại khoa thần kinh của Cấp cứu, thực lực của tiểu đội này cũng không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, Trần Thương cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Đợi đến lúc trở về, có Ngô Huy ở đó, lại cộng thêm mấy người mới nhận, cũng xem như có thể vận hành, sau đó liên tục hoàn thiện là được.
Dù sao An Dương cũng không phải là thủ đô, không có nhiều bệnh nhân mắc chứng nghiêm trọng như vậy, cũng không có áp lực lớn như thế.
Sáng sớm hôm nay, Trần Thương đến bệnh viện, thuận tiện qua thăm Tiểu Nam và Tiểu Bắc.
Triệu chứng của Tiểu Nam đã giảm bớt rõ ràng, nằm chen với em trai Tiểu Bắc trên một chiếc giường, ở cùng với Tiểu Bắc.
Hiện tại, mặc dù Tiểu Bắc chưa có chuyển biến tốt, thế nhưng nhiệt độ đã giảm xuống, cần tiếp tục ở lại bệnh viện để điềi trị thêm một khoảng thời gian.
Hai đứa bé không có chuyện gì, Trần Thương cũng không cần phải lo lắng nữa.
Sau khi giao ban vào buổi sáng, Dư Dũng Cương gọi anh đến phòng làm việc.
Sau khi tiến vào, lão Dư đột nhiên cười.
Không sai
Nụ cười của lão Dư rất ít thấy, thế nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng của lão Dư rát tốt, vậy mà lại cười lên.
Trần Thương cũng cười theo, lão Dư lập tức sửng sốt:
- Cậu cười cái gì?
Trần Thương sững sờ:
- Chuyện đó... Chủ nhiệm Dư vui vẻ như vậy, chắc chắn là có chuyện tốt.
Lão Dư gật đầu cười một tiếng:
- Ừm, không tồi, là có chuyện tốt cho cậu.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Trần Thương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh lão Dư.
Thực ra một năm qua, ảnh hưởng của lão Dư đối với Trần Thương đã thay đổi một cách vô tri vô giác.
Khoa cấp cứu và những Nội khoa khác không giống nhau.
Tính chất công việc quyết định bầu không khí của công việc.
Nơi này không thể dung nạp những người qua loa chủ quan, lão Dư áp dụng hình thức ‘bán quân sự hóa’ đối với việc quản lý bác sĩ, chặt chẽ cẩn thận, phân công rõ ràng, trách nhiệm đến từng người.
Bao gồm cả Trần Thương cũng cảm nhận được bầu không khí kia, đối với bác sĩ cấp cứu mà nói, là không thể thiếu.
Có đôi lúc, nói bác sĩ là một đám cấp cứu, thì chi bằng nói cấp cứu là một đám quân nhân có tố chất hành nghề chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Bởi vì, dường như chỉ có cấp cứu là không có cách nào từ chối bệnh nhân.
110, 119 còn có 120.
Ba số điện thoại này dường như đã xâm nhập vào sâu trong lòng của mỗi một người Trung Quốc.
Bạn chỉ cần bấm, cho dù có tiêu tiền hay không, chắc chắn là sẽ có người phải đến, những chuyện này là không thể từ chối.
Vì thế, nói rèn luyện cấp cứu chính là binh, chuyện này một chút cũng không hề khoa trương.
Thời gian một năm này của Dư Dũng Cương, sức ảnh hưởng của ông vẫn tương đối lớn lên Trần Thương.
Lão Dư cười cười, nhìn vào Trần Thương:
- Thực ra, tính cách tốt là chuyện tốt, thế nhưng, làm chủ nhiệm, nhất định phải có khoảng cách cảm giác đối với các bác sĩ phía dưới.
- Bởi vì quan hệ quá gần, thì sẽ có một số người cảm thấy lời của cậu không dùng được.
- Thế nhưng, cấp cứu cứu mạng người là chuyện quan trọng, có đôi lúc lời nói của cậu chính là quân lệnh, nhất định phải chấp hành không thể từ chối, vậy nên... Trần Thương à, cậu phải chú ý một điểm này.
Trần Thương gật đầu:
- Cám ơn chủ nhiệm, tôi đã biết rồi.
Dư Dũng Cương gật đầu, có chút xúc động,
Một năm trước, Trần Thương sử dụng thủ pháp can thiệp đơn giản để cứu bệnh nhân, bây giờ... Đã đi đến độ cao như thế này.
Nói thật thì, bản thân Dư Dũng Cương cũng có chút cảm khái.
Thực ra, làm cấp cứu, thì khó có thể đạt đến hướng đi học thuật đỉnh cao trong cuộc đời này.
Bởi vì ông đều không đủ sâu sắc đối với bất kỳ một môn ngành khoa học nào.
Dư Dũng Cương cũng nhìn rất thoáng, ông dường như là không để ý đến những chuyện này, bao gồm cả lão Mã cũng là như thế.