Trương Viễn nghe thế, cảm giác đầu tiên chính là trong lòng kích động, muốn đi
Ai mà không muốn đi là chính là đồ ngu
Nhưng giây tiếp theo, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía Dương Tuệ, dường như...... Cậu đanh quan sát phản ứng của đối phương.
Dương Tuệ nghe thấy thế tự nhiên cũng rất vui vẻ, chỉ cần Trương Viễn đi theo Trần Thương, kế hoạch phát triển trong tương lai đương nhiên sẽ là một con đường suôn sẻ, nhưng... Ánh mắt của cô dần cảm thấy mất mát đi rất nhiều.
Cuộc sống chính là như vậy, khi cuộc sống vẫn đang vận hành theo quỹ đạo ban đầu thì khó có thể phá vỡ tất cả những điều này, nhưng khi có thay đổi sẽ xuất hiện sự lựa chọn.
Mà lựa chọn như thế nào, thì sẽ hết sức quan trọng.
Dương Tuệ nhìn thoáng qua Trương Viễn vui vẻ và không muốn từ bỏ. Nhưng đây là con đường của tình yêu tuổi trẻ, mong đối phương sẽ trôi qua tháng ngày vui vẻ.
Thấy Trương Viễn từ xa nhìn về phía mình, Dương Tuệ cười mắng một tiếng:
- Nhìn tôi làm gì? Đắc ý à
Trương Viễn ngượng ngùng cười:
- Tôi không phải đắc ý, ý của tôi là...... Tôi sợ tôi đi rồi, cô sẽ trở thành con mồi ngon nhất trong sáu khoa cấp cứu của chúng ta.
Trương Viễn thật sự rất do dự
Dương Tuệ lập tức cười mắng:
- Cút nhanh lên, nhìn thấy anh là thấy phiền rồi.
- Tôi chờ chủ nhiệm Dư sắp xếp cho tôi làm việc với một anh đẹp trai, còn anh tay tay chân thì vụng về.
Ánh mắt của Trương Viễn có hơi mất mác, anh vừa muốn đi cũng vừa không muốn đi.
Dường như khó có thể có cả gia đình và sự nghiệp.
Có người nói, không phải chỉ là khoảng cách thôi sao?
Nhưng, đối với một bác sĩ lâm sàng mà nói, tới một nơi khác thì rất khó có thể gặp lại nhau.
Căn bản công việc vốn đã rất bận rộn, gánh nặng cuộc sống khiến chúng ta kiệt quệ, không thể có người ở bên cạnh quan tâm đến mình, cảm giác này đau đớn lắm
Khoảng cách sinh ra có thể là đẹp, nhưng người nhanh chân tới trước chắc chắn không phải anh, vì vậy đừng tin những lời lẽ vô nghĩa và vô bổ đó.
Thế giới này, ngoại trừ cha mẹ bạn, sẽ không có nhiều người thực sự sẵn lòng chờ đợi bạn.
Khi Trần Thương đến khoa cấp cứu, thì Trương Viễn và Dương Tuệ là người đầu tiên anh gặp mặt.
Hai người luôn miệng gọi anh là đại thần, hiện tại vẫn gọi như vậy.
Lúc ấy, Trần Thương cảm thấy hai người không bình thường.
Đối với Trương Viễn, Trần Thương cũng dụng tâm bồi dưỡng, dù sao đây cũng là một người trẻ tuổi rất cố gắng, cũng giúp đỡ anh làm không ít việc.
Anh đồng ý bồi dưỡng Trương Viễn.
Nhưng, Trương Viễn vẫn do dự, anh ta nhìn thoáng qua Trần Thương, mặt mũi anh ta tràn đầy áy náy.
- Giáo sư Trần, tôi......
Trương Viễn bỗng nhiên hít sâu một hơi:
- Tôi đồng ý
Ánh mắt của Trần Thương kiên định, nhìn Trương Viễn, giữ im lặng không lên tiếng.
Câu nói này nói với giọng rõ ràng kiên định hơn rất nhiều.
Vẻ mặt của Dương Tuệ có hơi mất mát, nhưng vừa cười vừa nói:
- Lúc này trông anh mới giống đàn ông
Trương Viễn không nói gì, xoay người lại giữ chặt Dương Tuệ:
- Còn có càng đàn ông hơn
Nói xong, Trương Viễn trực tiếp kéo Dương Tuệ vào trong ngực.
Trực tiếp hôn môi
Một cảnh này, trực tiếp làm cho mọi người hoảng sợ.
Ngay cả Trần Thương cũng không nghĩ tới, Trương Viễn thằng nhóc này...... Như thế thật mạnh mẽ
Trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy Dương Tuệ và Trương Viễn hô hấp dồn dập.
Dường như, thời gian đều dừng lại.
Bản thân Dương Tuệ còn hơi mơ hồ, cô không nghĩ tới Trương Viễn sẽ...... Sẽ......Hôn mình?
Giờ phút này, Dương Tuệ không biết nên có biểu cảm gì
Xoắn xuýt
Phức tạp
Nếu nói không thích Trương Viễn hoàn toàn là nói dối.
Thích, hai người không ai lên tiếng trước.
Dường như, đây chính là một màn đặt tiền cược, ai nói thì người đó thua.
Thế nhưng tình cảm thật sự cần phải đánh cược sao?
Ai thua ai thắng có thật quan trọng không?
Có lẽ, tất cả đều chỉ cần một cơ hội để chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.
Nhưng, khi Trương Viễn chủ động tấn công trước Dương Tuệ bỗng nhiên hối hận.
Dựa vào đâu cô phải chủ động?
Ngay lúc Dương Tuệ muốn phản kích thì Trương Viễn bỗng nhiên buông ra.
Lúc này, trong lòng Trương Viễn rất phức tạp, bất ổn, trong lòng lo lắng bất an, anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Bất luận như thế nào cũng phải bày tỏ những suy nghĩ trong lòng của mình.
Dù sao cũng sắp rời đi, nếu như Dương Tuệ không phản đối, anh sẽ từ chối Trần Thương không đi nữa
Nhưng nếu như Dương Tuệ cho anh một cái tát, anh sẽ đi, đúng...... Hai cái tát cũng đi.
Nếu phải ra đi, dù là côn đồ... Cũng phải làm
Dù sao cũng đi, cũng nên cho mình một lời giải thích, cho dù lưu manh đùa giỡn...... Lưu manh đùa giỡn cũng phải đùa giỡn
Trương Viễn khẩn trương nhìn Dương Tuệ:
- Dương Tuệ, anh thích em, anh thật sự thích em, em có đồng ý tới An Dương cùng anh không?
- Nếu như em thích anh, anh sẽ không đi nữa, nếu không em phải cùng anh đi An sương, anh sẽ nuôi em
Dương Tuệ nhìn Trương Viễn, giận đùng đùng tay giơ lên, Trương Viễn thấy tình hình như vậy không nhịn được thở dài.
Hoá ra...... Mình bị xem như là lưu manh.
Trương Viễn nhắm mắt lại, chờ đợi một cái tát giáng xuống, bỗng nhiên cảm giác cổ mình bị người ôm, sau đó...... Bờ môi ướt át đụng vào
Giờ phút này, Trương Viễn sững sờ.
Anh ta không nghĩ tới sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.
Anh ta suy nghĩ đủ loại khả năng, duy chỉ có điều này là không.
Thật lâu sau, hai người buông nhau ra, Dương Tuệ rất đắc ý:
- Anh là người của em
- Đi An Dương phải trung thực, cẩn thận không em bay tới giải phẫu anh
Trương Viễn rất kích động
Vậy......Vào lúc Dương Tuệ hôn, tên của con anh cũng nghĩ hết rồi.
- Được
- Chờ anh
Trần Thương thấy thế, vừa cười vừa nói:
- Đi, hai người cũng đừng như vậy.
- Tôi cho hai người một lựa chọn, hai người cùng nhau đi An Dương, nếu không phải là...... Trương Viễn tôi cũng sẽ không cho đi theo.
Dương Tuệ biến sắc:
- Đừng, giáo sư Trần, mang đi đi
Trần Thương vừa cười vừa nói:
- Ý của tôi là, tôi đã ký một thỏa thuận hợp tác với bệnh viện của chúng ta, các bác sĩ có thể đến bệnh viện của nhau để bồi dưỡng học tập.
- Thời gian của hai người......Tự mình sắp xếp đi.
Trương Viễn và Dương Tuệ nghe vậy, vội vàng cúi đầu:
- Cảm ơn giáo sư Trần
- Cảm ơn anh
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Được rồi, hai người trực ca đêm đi, tôi đi trước.
Nói xong, Trần Thương và Tần Duyệt rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi tầng cấp cứu, Tần Duyệt không nhịn được cười:
- Có phải anh cố ý hay không?
Trần Thương sững sờ, giả bộ như không biết gì, vừa cười vừa nói:
- Cái gì mà cố ý?
Tần Nguyệt trực tiếp nhảy tới trước mặt Trần Thương, giơ ngón tay chỉ vào anh, cái đầu nhỏ cúi người bĩu môi, dường như nhìn thấy anh:
- Giả bộ
- Thành thật khai báo, anh có phải là một tên lão luyện tình trường
- Nào có nào có
- Ban đầu có phải anh dùng những âm mưu và thủ đoạn này để lừa em không?
Trần Thương nghe thế lập tức cũng vui vẻ:
- Phải như vậy rồi.
- Trần mỗ tôi ra tay, tự nhiên là dễ như trở bàn tay
Tần Duyệt tức giận dậm chân:
- Tức chết em rồi, em...... em......
Trần Thương vui vẻ, trực tiếp ôm Tần Duyệt:
- Đều đã bị anh lừa gạt vào tay, còn suy nghĩ muốn chạy?
- Mau về nhà, làm áp trại phu nhận của anh thôi
Nói xong, trực tiếp vỗ một cái vào trên mông Tần Duyệt
Tần Duyệt vừa tức vừa giận:
- Anh thả em ra, em báo cảnh sát
Trần Thương cười nhạt:
- Đây là địa bàn của anh, em gọi rách cổ họng cũng vô dụng
Trần Thương lời còn chưa dứt, một chú bảo vệ chạy tới