Tổ chức buổi họp vui vẻ đưa tiễn này chính là ý của tên kia, dù sao... Ở trong bệnh viện này cũng có không ít người tiếp nhận ân tình của Trần Thương.
Thậm chí có thể nói, bệnh viện này bởi vì sự tồn tại của Trần Thương mà thời khắc vinh quang trong cuộc đời của họ đã đến sớm hơn
Bốn phòng ban trực tiếp tiến vào Top3 của năm.
Dạng vinh dự này, khiến cho bao nhiêu người thèm nhỏ dãi.
Cũng khiến cho bao nhiêu người phát hoảng.
Trong lòng của đám người Từ Tử Minh và Hà Chí Khiêm cũng thực sự bất lực.
Hiện tại, viện trưởng, chủ nhiệm của Vệ Kiện ủy, bộ trưởng của Bộ vệ sinh... đều khiến cho bọn họ hoàn thành bài viết lĩnh hội tâm đắc trong thời gian sắp tới.
Thế nhưng quỷ mới biết viết như thế nào?
Ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết phòng ban của mình sao lại trong mơ mơ hồ hồ không hiểu thấu lại được bình chọn
Bây giờ khiến cho bọn họ phải viết về kinh nghiệm thành công.
Thực ra
Kinh nghiệm thành công của bọn họ rất đơn giản, chính là hai chữ:
- Nằm thắng
Quan trọng, rất rõ ràng, hai chữ này căn bản là không vượt qua được.
Nghĩ đến đây, đám người cũng bất lực thật lâu.
Từ Tử Minh hiện tại rất muốn đặt trọng trách xuống mà chạy đi
Đi theo đại gia Trần đến An Dương.
Dù sao, Ngoại khoa Tim của anh ta đi lên như thế nào, trong lòng ai mà không có 13 số?
Còn không phải là do Trần Thương mang đến sao?
Từ khóa đề lớn quốc tế động mạch vành bắc cầu, lại đến thay thế động mạch chủ chạm tay có thể bỏng hiện giờ, có thể nói, Trần Thương giúp đỡ Ngoại khoa Tim khiến cho con đường giảm đi ít nhất là 20 năm
Trần Thương khiến cho phòng khoa này trực tiếp giảm đi 20 năm phấn đấu.
Nhìn thấy Trần Thương vừa rời đi, Hà Chí Khiêm có loại cảm giác nước mắt rơi lã chã, dù sao... giáo sư Trần là bắp đùi lớn không sai, thế nhưng cậu ấy ở Ngoại khoa tổng quát căn bản là chưa dừng lại quá lâu đã trực tiếp đi làm Ngoại khoa thần kinh
Chẳng lẽ Ngoại khoa tổng quát không thơm sao?
Là đại tràng không thơm? Hay là bụng khó ăn? Thực sự là không được lá lách cũng không sao, chúng ta còn có tuyến giáp trạng mà
Từ Tử Minh ngồi bên cạnh Hà Chí Khiêm, đã nhìn ra được tâm tư của lão Hà, không nhịn được an ủi:
- Lão Hà à, nén bi thương
Dư Dũng Cương nghe thấy, khóe miệng lập tức giật lên, nếu như để Trần Thương biết, nhất định sẽ hối hận vì đã nâng Từ Tử Minh lên.
Chuyện này giống hệt như là cuộc gặp gỡ của tang gia
Nhìn thấy Dư Dũng Cương lạc quan như vậy, Từ Tử Minh không nhịn được nói:
- Lão Dư à, ông không lo lắng một chút nào sao?
Dư Dũng Cương hơi ngẩn người:
- Lo lắng? Lo lắng chuyện gì?
Từ Tử Minh vội vàng hạ thấp giọng hỏi:
- Lãnh đạo để ông viết lĩnh hội tâm đắc, ông viết thế nào? Trần Thương đi rồi ... ông không lo lắng sao? Thứ hạng của năm sau sẽ tụt thẳng khỏi vách núi, mất mặt biết mấy
Dư Dũng Cương cười thần bí:
- Tôi cho Trần Thương đưa theo một đoàn đội cấp cứu, thành quả của bọn họ... chắc là có thể tính vào khoa của chúng ta
Lời này vừa nói
Từ Tử Minh và Hà Chí Khiêm lập tức hít sâu một hơi
Chiêu này, thật là ác đó
Đường cong cứu nước
- Ông đưa ai qua đó?
- Mã Nguyệt Huy
Vừa nghe là lão Mã, Từ Tử Minh không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái lên:
- Tuyệt, đưa lão Mã qua đó, hai năm nữa đưa về một viện sĩ Mã! Chúc mừng chúc mừng
Hà Chí Khiêm cũng là ở chỗ đó bắt đầu nói thầm hẳn là đưa ai đi
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ đưa mình đi... đưa ai cũng không được
Hà Chí Khiêm không nhịn được hỏi:
- Lão Dư, lão Từ, hai người nói xem... tôi có thể đưa chính mình qua đó không?
Hồ Truyền Bang trong bốn cá mè một lứa cũng liên tục gật đầu:
- Đúng đó, tôi cũng muốn đưa bản thân qua đó để bồi dưỡng một chút.
Ngay lúc bốn người đều đang châu đầu ghé tai, Ngô Đồng Phủ ở phía trước không nhịn được khụ khụ một tiếng
m thanh rất có chủ ý
Cực kỳ giống cảnh cáo
Không sai
Ngô Đồng Phủ nghe thấy âm thanh của mấy người sau lưng, trong lòng hoảng hốt.
Các người mẹ nó muốn đi, thì tôi cũng đi
Không được thì tôi sẽ đến Tỉnh Nhị viện ở Đông Dương làm viện trưởng, các người ai cũng đừng nghĩ đến
Tức chết lão đây rồi.
Buổi họp tiến hành không đến hai tiếng.
Trần Thương đứng trên sân khấu chia sẻ một số ý tưởng về kinh nghiệm lâm sàng và nghiên cứu khoa học lâm sàng.
Buổi họp kết thúc
Buổi tối Ngô Đồng Phủ sắp xếp khách sạn để vui vẻ đưa tiễn Trần Thương.
Bệnh viện phụ trách chi phí lần này.
Đối với chuyện này, lãnh đạo phía trên cũng không nói gì, dù sao sự tiến bộ mà năm nay Trần Thương đã đem đến cho Trung tâm Cấp cứu thủ đô, đều đã được ghi rõ ra bên ngoài.
Lợi nhuận năm nay của Trung tâm Cấp cứu thủ đô đã gấp hai ba lần so với năm ngoái
Bây giờ phòng phẫu thuật đều không đủ dùng, phải là liên tục không ngừng nghỉ
Mà người của Ngoại khoa Tổng hợp và Ngoại khoa Tim lúc trước tự nguyện bỏ tiền của chính mình ra để cho Trần Thương làm phẫu thuật càng là kiếm lợi lớn
Nếu như bây giờ Trần Thương nói một câu 'bản thân muốn làm đầu đề cũng không có tiền!'
Đoán chừng không biết có bao nhiều người muốn bỏ tiền
Hơn nữa, Trần Thương cũng đã thu được không ít lòng người.
Trong một năm anh ở Trung tâm Cấp cứu, đã giúp đỡ không biết bao nhiêu người giải vây, cũng không biết đã cứu sống biết bao nhiêu mạng người, đánh hạ bao nhiêu bệnh tật.
Thậm chí đã giúp đỡ bệnh bệnh tăng sức ảnh hưởng lên không biết bao nhiêu lần.
....
....
Ngày hôm sau
Trong sân của Trung tâm Cấp cứu Thủ đô, cho dù là không đi làm cũng đến mấy trăm người
Đúng vậy
Đương nhiên, những người này không phải là đến tiễn Trần Thương.
Mà là để đi cùng với Trần Thương.
Ngô Đồng Phủ nhìn thấy nhiều người như thế, đau lòng không có cách nào để mà hô hấp.
Đây phải đi biết bao nhiêu người chứ
Mặc dù ngoài miệng nói không đau lòng, thế nhưng... nhìn thấy nhiều người như thế đi cùng với Trần Thương, nói không đau lòng thì là giả
Hơn nữa
Lúc các trợ thủ của Trần Thương đang kiểm kê nhân số, lại đến thêm một đợt nữa
Giờ phút này, Ngô Đồng Phủ biến sắc, thật sự không thể kiềm chế được:
- Sao lại nhiều người như thế chứ! Không phải cũng chỉ là năm sáu chục người thôi hay sao? Hiện trường sao lại có... nhiều người như thế chứ?
- nhân số
- Lúc mới đầu tôi thấy cũng không có nhiều người như thế?
Mọi người nhất thời gật đầu, một mặt mờ mịt, không biết làm sao.
Thư ký cũng tò mò, anh ta lật xem lại danh sách, không nhịn được nói:
- Viện trưởng, nhân viên không sai, có lẽ là... đến để đưa tiễn?
Nghe thấy lời này, Ngô Đồng Phủ cuối cùng cũng thở ra.
Ông hiện tại thực sự là sợ rồi
Vào lúc này, trong sân đã bắt đầu kiểm kê nhân số
Ngô Huy cầm danh sách, bắt đầu điểm danh:
- Tiểu tổ chẩn đoán điều trị Parkinson, đến chỗ tôi tập hợp! Chuẩn bị điểm danh
Trong lúc nói chuyện, đám người của Trung tâm điều trị Parkinson đã dồn dập đi đến.
Ngô Huy bắt đầu công việc điểm danh.
Không sai
Trần Thương đi chỗ nào, thì Trung tâm chẩn đoán điều trị Parkinson đương nhiên phải đi chỗ đó
Không có chỗ?
Đừng nói giỡn có được hay không
Anh thấy chỗ của tỉnh Đông Dương lớn, hay là thủ đô lớn
Địa giới thủ đô này, một mét vuông thì bao nhiêu vạn, còn An Dương thì sao?
Thứ không thiếu nhất chính là chỗ
Trung tâm chẩn đoán chữa trị Parkinson đương nhiên là muốn dọn đi rồi
Phí viện trưởng phân công quản lý nhìn thấy Ngô Huy ở phía sau không lưu tình mà đem đám người rút ra, ngay cả y tá cũng vui vẻ mà đứng vào trong đội ngũ.
Tim như bị dao cắt