Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1865 - Chương 1863: Một Đám Lão Hồ Ly! (2)

Khi bac si mo hack full
Chương 1863: Một Đám Lão Hồ Ly! (2)
 

Phải biết, trung tâm chẩn đoán điều trị Parkinson mới chỉ dựng lên gần hai tháng, mà phẫu thuật đã phá vỡ mốc 500 ca

Đã mang lại cho bệnh viện thu nhập hơn một tỷ đồng

Đây là một con số khổng lồ như thế nào

Thế nhưng

Một tụ bảo bồn như thế, trong giờ phút này, sắp rời bọn họ mà đi rồi.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng của những viện trưởng này là cực kỳ phức tạp.

Số tiền này, chính là kinh phí nghiên cứu khoa học lớn, cũng là tiền thưởng lớn, cũng có thể tiến hành xây dựng phân viện của bệnh viện, nói không chừng lén trộm còn có thể đút vào túi của chính mình.

Ngô Đồng Phủ thấy thế, không nhịn được nói:

- Biểu cảm gì thế

Ngay cả phó viện trưởng Tô Hạo Cường của phân công quản lý nghiên cứu khoa học cũng có chút không nỡ:

- Aiz, lão Ngô à, ông thật sự không đau lòng hay sao? Trung tâm chẩn đoán điều trị Parkinson, đây nếu như là ở bệnh viện của chúng ta, thì sẽ có kinh phí, kéo thế lực nghiên cứu khoa học lên, sang năm mặc dù không có Trần Thương, thì bảng xếp hạng thế giới của chúng ta cũng có thể ổn định ở Top50

Ngô Đồng Phủ quấn một chiếc áo lông, một bộ ánh mắt không có chí khí nhìn vào bọn họ:

- Muốn tôi nói sao, các ông từng người từng người một, những ngày tháng mà chúng ta không có Trần Thương không phải vẫn qua được hay sao, trước đây cũng rất tốt

- Hơn nữa, phẫu thuật Parkinson làm nhiều như thế, chúng ta phải biết thỏa mãn, hơn 500 ca phẫu thuật, hơn một tỷ đó! Để lại cũng đã đủ để chúng ta phát triển

Thư ký của viện trưởng ở một bên không nhịn được nói:

- Thế nhưng, viện trưởng Ngô, giáo sư Trần mang kinh phí nghiên cứu còn lại của chúng ta cũng đi hết rồi... hơn một tỷ cũng ở trong kinh phí nghiên cứu khoa học, thuộc về chi phí chuyên môn của Trung tâm chẩn đoán điều trị Parkinson...

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Ngô Đồng Phủ lập tức thay đổi:

- Cái gì?! Tôi... tôi...

Nói một hồi lâu, Ngô Đồng Phủ cả nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần

- Còn có cái gì... cậu ta còn mang đi cái gì?

Thật lâu sau, Ngô Đồng Phủ thở dài, cũng không thể tránh khỏi mà tức giận, dù sao... mang đi cùng đã mang đi rồi, cũng không thể thu thập lại đúng không

- Không sao, không sao cả, lấy đi cũng không liên quan gì

Ngô Đồng Phủ tự mình an ủi một câu

Tô Hạo Cường hơi sững sờ, không nhịn được hỏi:

- Có ý gì chứ? Lão Ngô, chẳng lẽ... ông còn có gì chuẩn bị ở phía sau sao?

Nghe thấy Ngô Đồng Phủ nói như thế, mấy phó viện trưởng lập tức nheo mắt lại.

Chẳng lẽ Ngô Đồng Phủ còn giữ lại đường lui?

Ngô Đồng Phủ cười thần bí

- Bây giờ chúng ta cùng với Bệnh viện nhân dân Tỉnh Đệ Nhị Đông Dương là bệnh viện hợp tác, hơn nữa chúng ta còn đưa đi không ít nòng cốt, những người này đi rồi, có thành tích còn không phải là thành tích của chúng ta hay sao?

- Hơn nữa, chúng ta còn không phải dùng tiền của mình để bồi dưỡng, thì liền có thể đạt được thành quả nghiên cứu khoa học

Nói xong, Ngô Đồng Phủ toát ra vẻ thần bí mà cười cười.

Mọi người xung quanh nghe xong, lập tức dựng ngón tay cái lên:

- Lão Ngô à, được đó

- Đúng vậy, cách này tuyệt đó

- Thật là lợi hại

- Thủ đoạn của viện trưởng Ngô thật là cao minh

Ngô Đồng Phủ hờ hững xử lý, cười cười một tiếng, tưởng mình cao thâm.

Thế nhưng

Một màn tiếp theo khiến cho bịn họ trợn tròn mắt.

Kèm theo âm thanh điểm danh phía dưới lại vang lên.

- Cái này, tổ 2: Phân tổ nghiên cứi của Trung tâm động mạch vành bắc cầu, đến đây một chút, điểm danh rồi đây

Một người đàn ông gật đầu nói

m thành này truyền đến, Ngô Đồng Phủ lập tưcd cảm thấy trong lòng xiết chặt

Thật là khó chịu

Thế nhưng tôi còn có thể chịu được

Thành viên của Ngoại khoa Tim của chúng ta đều ở trong đó.

Thế nhưng, âm thanh tiếp theo khiến cho lão Ngô hoảng sợ một trận

- Tổ 3! Nhân viên bồi dưỡng của Bệnh viện Trung tâm cấp cứu đến đây điểm danh

- Tổ 4! Nhân viên bồi dưỡng của Tỉnh nhị Viện đông Dương ở Bệnh viện Hiệp Hòa điểm danh

- Tổ 5! Nhân viên bồi dưỡng của Tỉnh nhị Viện Đông Dương ở Bệnh viện phụ thuộc Đại Y Khoa thủ đô điểm danh

- Tổ 6! Nhân viên bồi dưỡng của tỉnh Nhị Viện Đông Dương ở bệnh viện Thiên Đàn điểm danh

....

Nhìn thấy điểm danh liên tiếp, mấy vị lãnh đạo của Trung tâm Cấp cứu lập tức trợn tròn mắt.

- Tình huống gì thế?

Ngô Đồng Phủ lập tức trừng to mắt, một mặt mịt mờ nhìn vào cảnh này.

Những viện trưởng khác cũng là một mặt mơ màng.

Không biết làm sao

Tất cả mọi người đều nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lại như thế.

Tại sao Hiệp Hòa, bệnh viện phụ thuộc Đại Y Khoa thủ đô, bệnh viện Thiên Đàn... đều có người đến

Mấy phó viện trưởng nhìn qua Ngô Đồng Phủ, chẳng lẽ... đây cũng là đường lui cùa viện trưởng Ngô?

Ngay lúc này, trong đám người xuất hiện một vài khuôn mặt quen thuộc

Ngô Đồng Phủ nhanh chóng đi qua.

- Viện trưởng Lý, sao ông lại đến đây?

Ngô Đồng Phủ nhìn thấy Lý Khải đang ở trong đám người, liền vội vàng hỏi.

Lý Khải không nhịn được nói:

- Tôi... tôi không phải là đến để tiễn các nhân viên hay sao?

Ngô Đồng Phủ một mặt tò mò:

- Tiễn thành viên? Các ông...

Lý Khải cười ha ha một tiếng:

- Ồ! Đúng rồi, thời gian trước chúng tôi đã xây dựng quan hệ hợp tác với Trung tâm Cấp cứu, bây giờ là bệnh viện hợp tác, Tỉnh nhị Viện thủ đô cũng là địa điểm đào tạo thực tập xác định của viện Y học Hiệp Hòa.

- Đáng tiếc, tôi không tranh được tư cách bệnh viện phụ thuộc

Bên này, viện trưởng của bệnh viện phụ thuộc Đại Y Khoa thủ đô kiêm chức phó hiệu trưởng của Đại Y khoa thủ đô - Lý Khải nghe tiếng vui vẻ:

- Hại, tôi còn cho rằng Đại Y khoa của chúng tôi không tranh được bệnh viện phụ thuộc là bởi vì Hiệp Hòa các ông nhanh chân nữa đó! Làm chúng tôi cũng chỉ tranh một xưng hô bệnh viện anh em, làm hợp tác bồi dưỡng tiến sĩ sinh.

- Không nghĩ đến là cũng không phải Hiệp Hòa

Ngô Đồng Phủ nghe xong, sắc mặt âm trầm

Đám viện trưởng cáo già này.

Không ngờ rằng bọn họ cũng nghĩ đến việc xây dựng quan hệ hợp tác với Tỉnh Nhị viện Đông Dương.

Quá vô sỉ

Không biết xấu hổ

Các ông nói các ông xem, đều là những trường bệnh viện Y khoa trọng điểm, tại sao lại trở thành như vậy cơ chứ?

Phi! Tôi xem thường các ông.

Ngô Đồng Phủ thật là oan ức, không có cách nào, người ta đều có trường học để mà dựa vào, có thể tham gia vào hợp tác bồi dưỡng thạc sĩ, tiến sĩ.

Bản thân chỉ tranh một cái bệnh viện anh em.

Đều là tiền của bản thân mình

Các ông dùng tiền của tôi, để bồi dưỡng bác sĩ của các ông.

Quá vô sỉ.

Ngô Đồng Phủ ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, hận không thể đuổi hết bọn họ đi.

Thế nhưng, thế giới của người trưởng thành, nào có chuyện gì đơn giản...

Mọi người xung quanh nhìn từng màn náo nhiệt.

Đám người được gọi tên thì trên mặt ai nấy đều tràn đầy vinh dự và mừng rỡ, vui vẻ giống như được đề tên trên bảng vàng.

Hưởng thụ ánh mặt hâm mộ của mọi người xung quanh.

Phải biết rằng

Cao ốc Cấp cứu Tỉnh Nhị viện của giáo sư Trần hiện nay, có một cái tên riêng.

Gọi là Khoa viện Tiểu Trung, biệt danh là:

- Căn cứ bồi dưỡng viện sĩ-

Có thể đến đó tìm vàng, còn lợi hại hơn nhiều so với ra nước ngoài.

Phải biết là, chỗ đó cũng là địa điểm bệnh viện hợp khác chữa bệnh với phòng khám Mayo.

Ngay cả đám người nước ngoài kia cũng đến cướp, đáng tiếc là danh sách có hạn

Cho nên nói

Có thể đi một chuyến đến Tỉnh Nhị viện bồi dưỡng, lỡ may có may mắn có thể được giáo sư Trần sủng hạnh, nói không chừng vận khí tốt được đưa đến Sở nghiên cứu thuốc mới.

Thuận tay cầm lấy một giải thưởng Nobel cũng không phải là không thể

Đương nhiên, nếu như anh có biểu hiện xuất sắc, thiên phú lâm sàng xuất sắc, sở trường của anh được giáo sư Trần phát hiện, nói không chừng sẽ thuận tiện bồi dưỡng làm một viện sĩ, trở thành một thành viên của "lớp Trần gia", chuyện này hoàn toàn là có cơ hội

Bình Luận (0)
Comment