Từ Tử Minh cũng có thể trở thành viện sĩ, trong chớp mắt đã cổ vũ rất nhiều người.
Không thể không nói, Trần Thương nên cảm ơn Từ Tử Minh, thành công của anh ta đã khiến cho càng ngày càng nhiều người ý thức được, chỉ cần vận mệnh tốt, thì sẽ có cơ hội trở thành viện sĩ
Càng nghĩ, thì mọi người càng động lòng.
Không còn cách nào
Ra ngoài lăn lộn, chỉ cần vận mệnh tốt
Tốn khoảng nửa tiếng sau, buổi họp cuối cùng cũng kết thúc
Bên này, Trần Thương nhìn vào đám người, vẫy vẫy tay đối với các viện trưởng:
- Viện trưởng Lý, viện trưởng Ngô... Các chú còn có chuyện gì muốn nói không?
Mấy vị viện trưởng nhìn nhau.
Từ bên trong ánh mắt có thể nhìn thấy được tia lửa.
Lần này, là một lần chiến tranh không có khói lửa.
Bọn họ nhất định phải thắng
Ngô Đồng Phủ nói với các nhân viên của Bệnh viện trung tâm cấp cứu đang tiến về phía trước:
- Các cậu nghe rõ đây, lần này đi, lời của giáo sư Trần, cũng chính là lời của tôi, ở bên đó biểu hiện không tốt, cũng chính là biểu hiện ở bệnh viện không tốt
- Mỗi hành động mỗi cử chỉ của các cậu đều đang đại diện cho Bệnh viện của chúng ta, phải nhớ kỹ, các cậu đại diện chính là Trung tâm Cấp cứu, cố lên
Mọi người nhất thời gật đầu:
- Cố lên
Những lời này, Ngô Đồng Phủ đã nói rất nhiều lần rồi.
Lý Khải cũng thay đổi sự khiêm tốn của trước kia, nhìn vào đám người, bên trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự nghiêm khắc.
- Các cậu biết bảng danh sách hôm nay là làm thế nào để có đó, lần này đi, là đại diện cho điểm chuẩn của ngành nghề Y tế trong nước: Hiệp Hòa! Các cậu là mang theo vinh dự để đi, và cũng phải mang theo vinh dự mà quay về
- Sau khi đi, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của giáo sư Trần, nếu như phát hiện kiểm tra không đủ tiêu chuẩn, trực tiếp hủy bỏ tư cách xét danh hiệu ưu tú hàng năm, và có liên quan trực tiếp đến tuyển chọn chức danh
- ....
Từng vị viện trưởng phát biểu
Thông qua những lời đe dọa và hứa hẹn để tiến hành khích lệ trước khi hành quân.
Mặc dù không nói rõ, thế nhưng loại vụng trộm cạnh tranh này đã rõ ràng trên mặt.
Đương nhiên
Bọn họ chỉ suy nghĩ đến một chuyện, nhìn bề ngoài, dường như giữa bệnh viện này với bệnh viện kia là đối thủ cạnh tranh
Nhưng, rất có thể, sau hơn một năm kết thúc bồi dưỡng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất có thể sẽ trở thành Trần Thương.
Dù sao, bảo bối tiến vào trong miệng của Trần Thương, còn có thể nôn ra được hay sao?
Sau khi đám người tập hợp lại.
Mấy chiếc xe buýt chậm rãi lái vào bệnh viện.
Mọi người dựa theo số thứ tự mà bắt đầu lên xe.
Mà cùng lúc đó, ở sân bay quốc tế thủ đô, hai chiếc máy bay đã cung kính chờ đợi rất lâu.
Hai người Chương Mục và Vu Song Dũng điểm danh theo thứ tự
Bên trong đại sảnh đợi máy bay, một đoàn gần một ngàn người bao gồm cả người nhà, đang làm thủ tục lên máy bay qua một cổng đặc biệt.
Hai người Dương Lan và Tề Khải vô cùng xúc động.
Mà đám người xếp hàng cũng dồn dập xúc động:
- Tôi đã nghe qua bao xe, cũng nghe qua bao thuyền, vẫn là lần đầu tiên nghe đến bao máy bay
- Haha, ai nói không phải chứ
- Đây cũng không phải là có tiền là có thể làm được
- Giáo sư Trần thật là quá tận tâm rồi.
- Ừm, tôi nghe nói, sau khi chúng ta đến An Dương, sẽ có xe chuyên môn đến đón chúng ta.
- Chậc chậc, bao lâu rồi không có đãi ngộ như vậy.
- Chính là thái độ như thế này, tôi cảm thấy đến An Dương rất tốt
....
Nghe thấy mọi người nói chuyện phiếm, trong lòng của mấy người phụ trách vô cùng kích động.
Nói thật thì, lần này, bọn họ thực sự đã cảm nhận được cái gì gọi là đãi ngộ
Thứ bọn họ muốn cũng không phải là cái gọi bao máy bay xa hoa cao sang, quyền quý, đẳng cấp, cũng càng không phải là xe riêng đưa đón gì.
Bọn họ chẳng qua chỉ cần một loại cảm giác được xem trọng, và loại trạng thái cần dùng và được tôn trọng kia.
Thực ra, nhiều năm gần đây, những người có học vấn kia, xưa nay đã như vậy, nếu không thì cái gì mà thư sinh nghèo, giáo sư nghèo chứ?
Vào giờ phút này
Hai nhóm đội ngũ đang tiến về tỉnh Đông Dương một cách hùng dũng.
Chiếc máy bay này cũng không phải là do lão Mã tìm, mà là Khổng Tường Dân tự mình cử đến.
Đến để tiếp đón những chuyên gia, học giả, và người nhà này
Chính phủ của tỉnh Đông Dương đối với những nhân tài được đưa đến đây vô cùng xem trọng.
Dù sao đây cũng là một hạng mục mà lãnh đạo chú ý.
Ai có thể không để ý chứ?
Ai dám không để ý
Không chỉ có bọn họ, ngay cả những nhân viên nghiên cứu khoa học cũng là từng người từng người mang đầy chí khí,
Dù sao lãnh đạo cũng đã đến thăm tòa cao ốc mới của bọn họ, mặc dù không thể nói là đặc biệt đến, nhưng chuyện này cũng đã nói rõ quốc gia đang xem trọng bọn họ
Mặc dù thả biên, nhưng cũng không đại biểu là từ bỏ bọn họ, ngược lại, đây là một tuyến quốc lộ đường cong cứu nước.
Trên máy bay, mọi người nhìn tháy máy bay càng ngày càng xa thủ đô, càng ngày càng nhỏ, chí lớn trong lồng ngực lại một chút cũng không phai mờ.
Ngược lại, từng ý chí sôi sục, vì ngày mai càng tốt đẹp hơn mà chiến đấu
Một chuyến này, bọn họ giấu lý tưởng của mình trong lòng, cũng vì chung một mục tiêu
Nhìn những chiến hữu bên cạnh, nhìn người vợ bên cạnh, những người này, thật sự là tràn đầy ý chí chiến đấu
Mà tương tự, vào giờ phút này, ở sân bay quốc tế An Dương
Lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều đã đến sân bay, đến vì để nghênh đón những nhân tài lần này.
Khổng Tường Dân tiên phong đứng đầu tiên, nhìn lên bầu trời, trong lòng thấp thỏm
Lúc này đây, ông dùng hết toàn lực, vì tỉnh Đômg Dương mà tận hết sức mình, cũng là sự cố gắng cuối cùng.
Làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc một phương
Ông ở tỉnh Đông Dương đã ngây người bao lâu rồi?
Lúc vốn dĩ cho rằng bản thân sắp giữ mấy năm cuối rồi liền lui đi, ông lại gặp Trần Thương.
Có lẽ từ Trần Thương nghĩ bản thân ông là quý nhân của cậu ấy
Thực ra, lần này, Khổng Tường Dân đã nhìn rõ.
Trần Thương có lẽ là quý nhân của mình mới đúng?
Không có cậu ấy, ông có thể nhận được sự khẳng định của lãnh đạo sao?
Không có cậu ấy, quy hoạch phát triển tỉnh Đông Dương có thể kiên định được áp dụng sao?
Giờ phút này, trên máy bay, dưới máy bay, trên xe buýt... Không biết có bao nhiêu người đều đang mơ mộng về một tương lai mới như nhau
Tương lai không chỉ có bao xa.
Thế nhưng, ngày mai chắc chắn rất gần
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy ánh sáng
....
....
Cùng ngày, nhân viên công tác của chính phủ tỉnh Đông Dương dẫn theo mọi người đến thuê phòng giá rẻ.
Nói là thuê phòng giá rẻ, thế nhưng thực sự có một cái tên rất hay.
Đây là hạng mục xây dựng của chính phủ bản xứ và xí nghiệp Trịnh Quốc Đàm, tên gọi của tiểu khu là:
- Quảng Hạ
Tên là vừa mới được đặt, trước đây không có tên.
Nguồn gốc cũng rất đơn giản, là trước đây sau khi Trần Thương và Khổng Tường Dân nói chuyện, đã đặt ra tên.
- Ước được nhà rộng muôn ngàn vàng, kẻ sĩ nghèo khắp thiên hạ đều hân hoan
Vì một thịnh thế như thế này.
Hoàn cảnh của tiểu khu rất tốt, nhân viên công tác đầu tiên là dàn xếp lại đám người.
Buổi tối tiến hành mời tiệc.
Mà cùng ngày, Trần Thương cũng dẫn theo những nhân viên y tế kia về đến Tỉnh nhị viện Đông Dương.
Lãnh đạo viện tự mình tiếp đãi đám người.