Sau khi Trần Bỉnh Sinh tìm được Trần Thương thì nói:
- Chủ nhiệm Trần. có một bệnh nhân…
Trần Thương nghe thấy Trần Bỉnh Sinh gọi mình như vậy, trong lòng sinh ra cảm giác có chút kỳ cục.
Anh không kìm được nói:
- Chuyện này… Lão đại, anh...
Trần Thương còn chưa nói xong, ông đã trực tiếp ngắt lời:
- Tiểu Trần, cậu hãy nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi gọi cậu là Tiểu Trần ở nơi làm việc.
- Tôi có thể dạy cậu không nhiều, nhưng hôm nay tôi muốn dạy cậu thêm một chút.
- Nơi này là văn phòng, không phải quán ăn hay ở trong nhà, cậu cũng là chủ nhiệm, là người quan trọng cốt lõi nhất của nơi này.
Sau khi nói xong, Trần Bỉnh Sinh nhìn chằm chằm Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Sớm nay, cậu biểu hiện rất tốt, đã là một người đàn ông trưởng thành, đây mới là dáng vẻ chủ nhiệm nên có.
- Tôi biết cậu nghĩ gì, cảm thấy tôi đã dẫn dắt cậu mấy năm.
- Thế nhưng, cậu thấy đấy ở nơi làm việc bao nhiêu người cũng đã từng mang đến lời khuyên cho ông chủ, chẳng nhẽ gặp mặt cũng gọi là Tiểu Lý, Tiểu Trần à?
- Không có chuyện như vậy
- Chúng ta có quan hệ đặc biệt, nhưng cậu cùng với người ở trong khoa chúng ta, ai mà không có quan hệ đặc biệt.
- Bây giờ, cậu gọi điện cho Thạch Na đi, rồi gọi một tiếng thầy Thạch, xem ông ta có dám đáp lại không?
- Cậu biết không? Tất cả mọi người đều có thể thay đổi, nhưng ngược lại người khó thay đổi nhất lại chính là cậu.
- Chỉ cần cậu thích ứng, thì tất cả mọi người đều có thể thích ứng.
- Về sau, tôi gọi cậu là chủ nhiệm Trần, cậu cũng có thể gọi tôi là lão Trần, thế nhưng, đừng gọi tôi là lão đại, cũng không cần gọi là thầy Trần, ở phòng ban này, chỉ có thể có một chủ nhiệm Trần
Sau khi nói xong, Trần Bỉnh Sinh vỗ nhẹ vào vai Trần Thương.
Anh cũng bị mấy câu nói của lão Trần làm cho sửng sốt.
Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Bỉnh Sinh đối với anh mà nói, thực sự là một người anh lớn, từ trước đến nay, vẫn luôn là như vậy chưa từng thay đổi.
Như ông ấy nói, đúng là như vậy, tính tình anh có chút dễ mềm lòng, lại hay luyến tiếc, đối với những đồng nghiệp cũ, anh hay bị xấu hổ.
Nhưng lão Trần cũng là ý tốt
Ông ấy có thể dẫn đầu
Trần Bỉnh Sinh biết rõ, chỉ có chính mình là người đi đầu gọi Trần Thương là chủ nhiệm Trần, thì những người khác mới có thể gọi theo.
Tất cả mọi người đều đã ở độ tuổi trung niên, điều này còn không có thể nhìn ra?
Trần Bỉnh Sinh nhìn thì như vô tình nói một câu, nhưng đã giúp Trần Thương giải quyết vô số phiền phức trong lòng.
Cuộc sống
Từ trước đến nay vẫn là như vậy
Có một số người là trưởng bối của bạn, họ luôn âm thầm ủng hộ sự nghiệp của bạn.
Cũng có một số người, ỷ vào mình là trưởng bối của bạn, mà ở đơn vị có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.
…………
Ngày đầu tiên, Trần Thương làm ở Trung Tâm Cấp Cứu.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc.
Lý Bảo Sơn tiếp tục đảm nhiệm chức danh chủ nhiệm, trợ giúp anh xử lý các loại công việc.
Thế nhưng, lúc mọi người ở đây mới bắt đầu tiến hành giai đoạn đầu, còn chưa đạt chỉ tiêu, thì ở khoa cấp cứu của bệnh viện số hai hai đã tiếp đón nhận thử thách lần đầu tiên
Lần thử thách này, cũng thu hút vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Toà Nhà Cấp Cứu của bệnh viện số hai.
Như một khoa cấp cứu mới xây dựng
Ngày 5 tháng 1 năm 2021.
Một người sản phụ 33 tuổi được đưa vào bệnh viện đã được vô số truyền thông chú ý
Tuy nhiên, một bệnh nhân như vậy, đã làm bệnh viện tỉnh số hai như bị đặt lên một lò lửa vậy.
Bệnh nhân này tên là Quách Tuyết, năm nay, cô ta 33 tuổi.
Có lẽ là do hai ngày trước bị cao huyết áp trong quá trình mang thai nên được đưa đến cấp cứu tại bệnh viện trung tâm thủ đô.
Đồng thời, bộ phận cấp cứu nhanh chóng bắt tay vào công việc cấp cứu.
Vừa mới kiểm tra thì họ phát hiện ra, bệnh nhân này bị tăng áp động mạch phổi nặng
Sau khi bệnh nhân được phát hiện, Từ Tử Minh trực tiếp báo cho bệnh nhân, phải dừng lại việc mang thai
Nếu không, một xác hai mạng, không ai có thể cứu được
Tăng áp động mạch phổi là loại bệnh gì?
Chỉ cần không mang thai, thì bệnh tăng áp động mạch phổi này bệnh nhân có thể duy trì được bằng thuốc, và trở lại cuộc sống như bình thường
Thế nhưng, có rất nhiều phụ nữ, đối với việc mang thai là một loại cố chấp
Như là không sinh em bé thì cuộc sống không được trọn vẹn.
Tuy nhiên, mạo hiểm để mang thai như vậy là tình mẫu tử vĩ đại đó sao?
Không
Đây là một lần mạo hiểm vô trách nghiệm
Bệnh nhân tăng áp động mạch phổi có thai, có khả năng sao?
Có khả năng, nhưng chỉ có thể dùng tính mạng để đánh đổi.
Sau khi từ bỏ việc sử dụng tim phổi của mình, thì phải sử dụng tim phổi cấp cứu ở bên ngoài.
Nhưng, trong trường hợp này, đây cũng chỉ là một cơ hội.
Trừ phi có một loại phẫu thuật
- Phẫu thuật ghép tim phổi
Thế nhưng, trên thế giới này, cũng chưa có trường hợp bệnh nhân tăng áp động mạch phổi nào đang trong thai kỳ mà tiến hành phẫu thuật thành công cả
Có thể bệnh nhân bị loại bệnh này, ở tình huống này, cần phải đưa đến An Dương.
…………
Sau khi Trần Thương trở lại An Dương, anh đã đến gặp ông Phòng.
Ông ấy so với trước đây đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt, trong phòng đã có thêm mấy chậu cây xanh, vài con cá nhỏ, vì vậy có cảm giống như ở nhà hơn một chút.
Đối với việc Trần Thương trở lại, Phòng Dung Lâm đặc biệt vui vẻ.
Ông Phòng là người đã nói một câu với Trần Thương, và câu nói đó đã đặc biệt in sâu vào trong tâm trí anh.
Ông nói: Trong cuộc đời của cậu không cần phải đưa ra lựa chọn chính xác nhất, bởi vì cũng chưa thể biết được điều đó sẽ là đúng hay sai?
Những năm gần đây anh luôn bị câu nói này đã ảnh hướng, thậm chí nó còn dẫn dắt tư tưởng của anh.
Vì vậy, anh mới có những suy nghĩ hành động như ngày hôm nay.
Có thể cho đến một ngày, chợt phát hiện ra rằng có lẽ những gì mà mình đang cố chấp và tin tưởng chưa chắc đã đúng.
Đúng vậy
Đây là thế giới, không có cái gì là đúng hay sai tuyệt đối cả, chỉ có nên hoặc không nên.
Và điều có nên hay không, cũng không có giới hạn tuyệt đối.
...
Quách Tuyết có ba bước ngoặt trong cuộc đời và cô ta cần phải đưa ra ba lựa chọn khác nhau.
Hiện tại, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều nên cô ta nghĩ rằng mình nên làm.
Kể cả ngày hôm nay, cho dù nhiều người không ủng hộ nhưng cô ta vẫn chọn cách tiếp tục mang thai để giữ lại đứa bé.
Đây cũng có thể là một sự lựa chọn tồi tệ nhất mà cô ta đã thực hiện trong cuộc đời mình.
Trong mắt mọi người, cô ta đã sai.
Nhưng... Chỉ bản thân cô ta nghĩ rằng tất cả những điều này nên được làm như vậy.
Có lẽ thực sự không có sự công bằng giữa con người với con người.
Một số người sau khi sinh ra đã có một khối tài sản hàng tỷ đồng.
Một số người sau khi sinh ra tự mình có năng khiếu bẩm sinh.
Có thể một số người không nổi bật, nhưng vẫn luôn tự cảm thấy may mắn vì mình được khỏe mạnh.
Khi bạn nhìn những người đẹp đi xe sang và ở những khu biệt thự trên mạng qua điện thoại và phàn nàn về xuất thân nghèo khó của mình, thì bạn có bao giờ nghĩ rằng một số người cũng đang nhìn bạn với ánh mắt ghen tị chưa