Đáng tiếc, cô ta vẫn luôn từ chối.
Con đường này, cô ta đi được đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng chút nào.
Bây giờ, đã được hơn bảy tháng.
Cô ta đã không có đường lui nữa rồi
............
Lý Tuyết Phong nhìn trần nhà màu trắng nhàn nhạt, không có một ít màu sắc nào khác, cũng giống như tâm trạng hiện tại của anh ấy.
Thành thật mà nói, trong hai tháng qua, anh ấy đã chuẩn bị rất nhiều
Dường như, đáp án đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là nếu đứa trẻ sinh ra không có mẹ, thì anh ấy thì phải giải thích như thế nào?
Nếu Quách Tuyết không còn nữa, anh ấy có nên tìm một người mẹ cho đứa trẻ không?
Anh ấy dám thề rằng nếu tái hôn với vợ, kể cả vì con, anh ta sẽ bị nhóm phụ nữ trên mạng kia chửi rủa thêm một trận nữa.
Trải qua những ngày này anh ấy đã hiểu chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra nếu anh ấy làm vậy.
Trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ như hiện nay.
Lý Tuyết Phong thậm chí còn không hiểu tại sao mình đã lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người như vậy.
Ai...
Bất lực
Lý Tuyết Phong đứng dậy, cách một tấm cửa nhìn đôi môi xanh biếc của Quách Tuyết, đột nhiên mũi chua xót.
Tại sao thế giới này lại bất công như vậy?
Tất cả những hình ảnh trong quá khứ đều xuất hiện lại trong tâm trí anh ấy.
Lý Tuyết Phong không khỏi rơi nước mắt, trong đầu anh ấy đều là Quách Tuyết
Điều bất lực nhất của Lý Tuyết Phong là hàng tháng đến hiệu thuốc để mua sildenafil.
Mỗi lần anh ấy đều bị cô gái bán thuốc nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.
Đến mức, Lý Tuyết Phong chỉ có thể chạy khắp thành phố để mua loại thuốc này.
Quách Tuyết thường xuyên trêu đùa Lý Tuyết Phong:
- Bây giờ, cả thành phố đều biết anh thích mua loại thuốc này, ai cũng biết anh … Haha! Ngoại trừ em ra thì không ai còn muốn anh nữa
Đối với chuyện này, Lý Tuyết Phong luôn luôn ngượng ngùng cười một tiếng. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, thế nhưng... Nhưng anh không biết rằng ngoài ly hôn có thể chia lìa con người ta ra thì còn có một khả năng khác, đó chính là góa
Mỗi lần vào lúc này, Quách Tuyết đều làm như một con chó nhỏ liếm liếm một chút, làm nũng bên tai anh.
- Ai ya, em uống sildenafil còn nhiều hơn anh uống! Haha... Cười chết em mất, em có khi nào sẽ không trở thành một người đàn ông luôn không?
Mỗi lần như vậy, Lý Tuyết Phong đều bị sự ngây thơ này của cô làm cho bật cười.
Quách Tuyết thường xuyên hỏi anh, có thích trẻ con hay không.
Lý Dịch Phong lần nào cũng lắc đầu:
- Không thích, trẻ nhỏ rất phiền phức, anh có một bảo bối này là đủ rồi
Nhưng Quách Tuyết cũng biết rằng, Lý Tuyết Phong muốn có một đứa con.
Hai người thế này, cuộc sống cũng vậy.
Chúng ta cũng không bao giờ biết rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, dùng sildenafil đã là loại thuốc rẻ nhất để điều trị tăng áp động mạch phổi rồi.
Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng chi phí hàng tháng để dùng sildenafil để điều trị tăng áp động mạch phổi là 700 tệ và Viagra là 2000 tệ, thấp hơn đáng kể so với các phương pháp điều trị khác.
Vì vậy, ông Chung đã ba bốn lần ủng hộ Viagra, với hy vọng sẽ đưa ‘Viagra’ vào chữa trị có bảo hiểm y tế.
............
Sự xuất hiện của Quách Tuyết, đã làm bệnh viện Nhân dân số 2 Đông Dương lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng
- Bà mẹ nổi tiếng - Quách Tuyết, một người nổi tiếng bất ngờ vì bệnh tật, đã thu hút sự chú ý của nhiều phương tiện truyền thông và những lời bàn tán.
Trong thời đại mà ai ai cũng có thể là báo chí, vì vậy báo chí đã sắp mất đi vai trò của mình, thậm chí bắt đầu có xu hướng định hướng gây ra sai lầm cho dư luận.
Hầu hết mọi người đều ca ngợi sự vĩ đại của Quách Tuyết.
Một người phụ nữ có thể xả thân vì con cái như vậy, dường như rất đáng được công chúng quan tâm, che chở
Các thành viên trong gia đình ‘độc ác’ đi cùng cũng là những nhân vật mấu chốt, rất đáng bị hắt hủi và khinh thường
Không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ qua một đêm, có vẻ như những thứ có mối quan hệ tiền bạc và phụ nữ sẽ được phóng đại lên bởi được nhiều người quan tâm.
Vì vậy, không khí ở Bệnh viện tỉnh số hai một lúc lại càng thêm trầm mặc.
Sau khi Trần Thương gặp phải chuyện này, anh cũng bắt đầu tự mình đi giải quyết.
Thế nhưng, so với những tuyên truyền trên phương tiện truyền thông kia, Trần Thương lại có chút phản cảm.
Vì đây hoàn toàn không phải là một lần chữa bệnh, mà chính là một lần đánh bạc.
Thậm chí đây là một vụ bắt cóc đạo đức mang danh nghĩa là nhân danh tình yêu
Anh mời chủ nhiệm của phụ khoa là Trương Tấn Phong đến, và cùng với Mạnh Hi và những người khác đi đến phòng bệnh.
Trương Tấn Phong hít một hơi thật sâu, nhìn Quách Tuyết rồi lại nói:
- Cô Quách, tôi vẫn khuyên cô nên bỏ thai. Nếu như vậy, cơ hội sống sót của cô càng lớn hơn.
- Bây giờ, cô có thai là một điều rất nguy hiểm, có lẽ cô nên chờ đợi, y học của chúng ta đang phát triển, có thể sau một vài năm, có khi mang thai không phải là không thể
Người nhà của Quách Tuyết đều đang đứng bên cạnh, Lý Tuyết Phong ngồi trên giường, chạm vào tay của vợ mình, có chút tái nhợt, có chút lạnh lẽo.
Mọi người đều khuyên cô
- Đúng, Tiểu Tuyết, con suy nghĩ lại đi
- Đứa nhỏ, không còn con còn có thể có lại, nhưng con không còn… Thì chính là không còn.
- Đúng, hiện nay người ta phát triển rất nhiều, người trẻ tuổi các con tại sao lại không ngộ ra được bằng người già chúng ta chứ.
Mẹ Lý Tuyết Phong thuyết phục.
Bây giờ, dù đã là thế kỷ 21, làm gì có vấn đề gì là đảm bảo?
Về cơ bản con người ta đều hiểu ‘Trường lưu thủy tế’ dòng nước nhỏ thì chảy dài, là như thế nào.
Bình thường khi có những chuyện nhỏ xảy ra, thì cũng chính là do người trong cuộc chủ động làm như vậy.
Lý Tuyết Phong không nói, nếu có thể thuyết phục cô ta, anh ta đã thuyết phục từ lâu rồi
Bây giờ, vấn đề không còn là thuyết phục được hay không mà là tiếp theo phải làm gì
Nghĩ đến đây, Lý Dịch Phong thở dài.
Anh ta liếc mắt nhìn Quách Tuyết, vừa vặn lúc mắt hai người chạm nhau, cô ta liền bật cười.
………..
Quách Tuyết là một cô gái khá gầy, người cao 1,6m nhưng chỉ nặng chưa đầy 60kg.
Khung xương nhỏ, tuy không thể nói là rất đẹp nhưng cũng mang cảm giác như một tiểu thư đài các phương Nam.
Nghe lời khuyên của chủ nhiệm chính khoa sản –Trương Tấn Phong, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm, tôi đã rõ ràng rồi! Thực ra... Lần này đến đây, tôi không phải là hi vọng bản thân có thể tiếp tục sống.
- Tôi hy vọng... Tôi có thể sinh ra đứa bé một cách an toàn.
Trương Cẩm Phong đột nhiên nhíu mày:
- Cô thật là vô trách nhiệm. Cô cho rằng thế nào là một người mẹ? Sinh ra một đứa trẻ là có tư cách làm mẹ rồi à?
- Cô cần phải nuôi dưỡng, giáo dục nó và đồng hành cùng nó, thay vì để nó phải chịu đựng một thế giới không có mẹ
Quách Tuyết nghe đến đây, nước mắt mờ mịt, cười trong nước mắt:
- Nhưng... Nếu tôi không sinh nó ra, nó sẽ không có sinh mệnh
- Nó cũng không có cơ hội được nhìn thấy thế giới này
- Nó là một sinh mệnh vô tội, nó có tư cách được nhìn thế giới này, tôi thực sự không xứng đáng với từ ‘mẹ’ này, nhưng tôi có thể cho nó sinh mệnh
- Thực ra cả cuộc đời tôi đã như vậy rồi, Tôi đã rất mãn nguyện. Tôi có bố mẹ, có chồng, bố mẹ chồng yêu thương. Tôi thật sự rất rất mãn nguyện. Tôi chỉ muốn cho con tôi một cơ hội có thể nhìn thấy thế giới này
- Tôi nghĩ dù cho phải cả đánh đổi mạng sống của chính mình cũng xứng đáng
- Tôi hy vọng... Mình có một đứa con, được khỏe mạnh, được hạnh phúc, được nhìn thấy thế giới này.
Quách Tuyết khóc như mưa.