Mẹ anh lại thúc giục:
- Ngày nào cũng vậy, cứ trở về là chơi điện thoại, mẹ thấy con chẳng có chỗ nào giống bác sĩ chủ nhiệm cả. Con xem những chủ nhiệm khác đi, người nào cũng tinh thần phấn chấn, quần áo phẳng phiu. Chỉ có con mỗi ngày đều mặc quần áo thể thao, lại chả thấy bao giờ đi vận động
- Muốn tôi nói...
Không sai
Ngoại trừ mẹ ra, không ai có thể lải nhải như vậy với anh.
Năm mới sắp tới, hương vị năm nay cũng càng ngày càng nồng nàn
Sáng sớm ngày hai mươi hai tháng 12, Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ, đã đi tới thành phố An Dương, vô cùng bận rộn bắt đầu chuẩn bị cháo Lạp Bát (là cháo ăn vào mùng tám tháng 12, có đôi khi là chè, vì theo người xưa nó tốt cho sức khỏe).
Năm nay, người một nhà bọn họ muốn ăn tết ở An Dương.
Không phải là không muốn đi Tấn Dương, mà vì Trần Thương đã là bác sĩ chủ nhiệm, cho nên anh cần chú ý tình hình ở bệnh viện ngay cả khi ăn tết ở nhà.
Cân nhắc đến điểm này, người nhà họ Trần đã hẹn vào mùng ba cả một nhà sẽ tụ họp ở An Dương.
Chính vì vậy, sau khi bố mẹ tới đây, địa vị gia đình Trần Thương sụt giảm nghiêm trọng.
Ngay cả Đại Hoàng cũng dám dương dương tự đắc đưa cái mông tới trước mặt Trần Thương.
Anh đã từng vô số lần muốn vào phòng bếp cầm đao thiến đi cái con chó tự nhận là có huyết thống với Golden này.
Mặc kệ nó đắc ý
Nghe thấy Dương Giai Tuệ nói Trần Thương, Đại Hoàng đột nhiên quay người, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường anh.
Không sai
Nhóc con này tuyệt đối đang cười nhạo mình
Trần Thương phẫn nộ, anh nắm chặt con dao gọt trái cây trên mặt bàn, muốn thử một chút thiến thuật
Đại Hoàng thấy thế, rất ung dung xoay người đi, coi như nhìn mà không thấy Trần Thương.
Dương Giai Tuệ lại lần nữa thúc giục nói:
- Nhanh đi đi.
- Đi đi.
Trần Thương có tức giận cũng không dám vung dao về phía mẹ mình.
Chỉ có lúc đi ngang qua đầu con chó ngốc, cố ý đạp mạnh chân của nó, mức độ không nhẹ không nặng.
Vừa vặn có thể để cho con chó ngốc kêu rên hai tiếng.
Nghe thấy cái con chó ngốc này kêu rên, Trần Thương cảm thấy thoải mái hơn mấy phần.
Đúng rôi, anh vẫn xếp trước nó trong nhà nhé.
Dương Giai Tuệ thấy thế, lập tức liếc Trần Thương một cái, nói:
- Con có thể đừng mỗi ngày ở đây mà giày vò Đại Hoàng được không? Buổi tối, con không có chuyện gì, thì đi dắt chó, rèn luyện thân thể đi
Sau khi nói xong, Dương Giai Tuệ đi vào phòng bếp, nhỏ giọng thầm thì một tiếng, anh là cái loại hết ăn rồi nằm, chắc sinh ra con cũng là cái loại đó mà thôi
Trần Thương nghe xong, lơ đễnh, cười nói:
- Mẹ, mẹ biết không, thiên phú là có thể di truyền, con trai con tuyệt đối là một bác sĩ ưu tú
Dương Giai Tuệ liếc Trần Thương một cái:
- Làm sao con biết cháu nội của ta thích làm bác sĩ?
Trần Thương im lặng
- Mẹ, mẹ có chiêu này thì hãy quản cha một chút đi. Cha dạo này hay đi quảng trường cùng nhảy múa với một đám phụ nữ
Trần Thương quyết định dời đi đề tài của mẹ.
Quả nhiên, người đang bận rộn tới bận rộn đi trong phòng bếp chuẩn bị đồ tết, Dương Giai Tuệ nghe tiếng, lập tức nhíu mày, đem con dao tổ truyền của nhà họ Trần đặt vào thớt, do dự một chút, lại cầm nó lên, nắm chặt
Đại Hoàng thấy thế, lập tức biến sắc, sợ mình tai bay vạ gió.
Người nhà này, làm sao hơi một tí là thích cầm dao vậy? Con người không hiền hoà chút nào. Lúc này, cửa gian phòng vừa vặn mở ra, Trần Đại Hải đang ngâm nga một ca khúc đi vào.
Dương Giai Tuệ nở nụ cười lạnh, nhìn về phía Trần Đại Hải, để bàn tay cần dao phay ra sau lưng:
- Đi đâu về?
Trần Đại Hải cười cười:
- Tôi chạy một vòng gần đây.
Dương Giai Tuệ cười cười:
- Chị Hà kia nhảy múa không tồi, ông học người ta nhảy múa như thế nào rồi?
Trần Đại Hải lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Ông đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Dương Giai Tuệ thu lại nụ cười trên khuôn mặt, không thèm nguỵ trang nữa, mang con dao phay lên trước mặt, lấy ánh mắt thuỳ mị ẩn chứa sát khí nhìn Trần Đại Hải.
Trần Đại Hải lập tức sợ
Trần Thương phát hiện, cái này... Sợ rằng không thể trách mình được. Đây là thuộc tính di truyền của nhà họ Trần
Cha cũng có thuộc tính giống hệt mình, sợ rằng chính là do di truyền.
- Cái này, vợ ơi, bà đừng vội, tôi không phải... Hại
Trần Đại Hải luống cuống
Ông sốt ruột giải thích.
Khi ông nhìn thấy ‘dao gia pháp’ tổ truyền của nhà họ Trần đã bị vợ mình nắm chặt trong tay, ông thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Sau đó ông nhìn thấy Trần Thương, sắc mặt ông biến đổi, vội vàng nói:
- Nhãi con, có phải là ngươi châm ngòi ly gián hay không?
Trần Thương vội vàng đứng lên, đem đồ mà Dương Giai Tuệ đã chuẩn bị xong cầm lên, muốn rời đi.
- Mẹ, con đi trước, ba mẹ... Chú ý an toàn.
Sau khi nói xong, Trần Thương sốt ruột rời đi.
Mà Trần Đại Hải đang hốt hoảng lúng túng, nhìn sang Trần Thương nói:
- Nhãi con, tôi và mẹ anh cãi nhau, anh có quan hệ trực tiếp! Vợ chồng chúng ta không hài hòa, anh là nguyên nhân quan trọng nhất
Trần Thương giả vờ như không nghe thấy, vội vàng lấy chìa khóa xe ngay lập tức đi ra.
Mà Đại Hoàng cũng rất thức thời, biết mình nếu còn ở đây sẽ gặp nguy hiểm.
Vì thế nó cũng đứng dậy đi theo Trần Thương chạy ra.
Dù sao, đi theo Trần Thương nhiều nhất chỉ bị thiến, nhưng nó ở nơi này làm không tốt, buổi tối trong bàn ăn sẽ nhiều thêm một đĩa thịt chó.
Trần Thương nhìn Đại Hoàng vô cùng thức thời như vậy, lại một lần nữa cảm thấy con chó này đã thành tinh.
Vừa xuống lầu, Đại Hoàng đã ngẩng cao cái đầu cao quý của nó, bốn chân chầm chậm đi đã lấy lại được bình tĩnh.
Trần Thương cảm giác nhóc con này vừa vào thành phố, phong cách chó của nó cũng thay đổi không ít.
Nhìn, bây giờ rất giống một con chó thành phố.
Lúc người một nhà Trần Thương tới An Dương, con Đại Hoàng này còn không để được ở trong nhà, chỉ cần hai ba ngày thả trong nhà là được. Có khi thả nó ra ngoài một tháng nó cũng không bị chết đói đâu.
Hơn nữa Đại Hoàng tương đối thông minh, cho nên đã đưa nó đến An Dương.
Sau đó phải mang con chó ngốc này đi đi kiểm tra làm chứng minh, tiêm vắc xin, tắm rửa...
Một đống việc này đã tiêu tốn của Trần Thương không ít tiền.
Điều khiến anh vô cùng cảm thán chính là vác xin cho chó ngốc này còn đắt hơn cho người, tắm rửa cũng phải hơn một trăm, thật sự là...
Vô cùng khó nói
Có điều, sau khi Đại Hoàng tắm rửa sạch sẽ, chải lại bộ lông, cả người nó nhìn sáng sủa hơn không ít.
Khu cư xá của anh hiện nay nhìn không khác gì khu biệt lập.
Đương nhiên, con chó này không biết, người bọn họ đang nhìn là Trần Thương.
Cứ thấy Trần Thương đi bộ trong cư xá, là mọi người dồn dập chào hỏi.
Người nuôi chó thậm chí phải mang chó của họ đến
Điều này làm cho Trần Thương có cảm giác, sau khi mình có tiền, con chó này lại là đứa được hưởng phúc nhất
Thường thường có chó thuần chủng dòng Samoyed tới tìm Đại Hoàng để lai giống.
Nhìn thấy cuộc sống mục nát của nhóc con này, Trần Thương tức giận bất bình, đá cho con chó ngốc một cước, thầm mắng một tiếng:
- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
Đại Hoàng cũng không để ý, coi như gãi ngứa.
Cái xẻng xúc phân đáng ghét này, còn không tìm Hoa cô nương tới chiêu đãi ta?
Từ nơi này đến bệnh viện phải mất trên dưới hai mươi phút đi xe.
Trần Thương mở cửa xe về sau, Đại Hoàng rất thức thời, nó biết rõ, tay lái phụ là nữ chủ nhân, không thuộc về mình, vị trí của mình ở... Cốp sau.