Lục Tử không cầm được nước mắt mà chảy xuống.
- Không sao, anh không sao cả
- Mẹ nó cậu cũng đã khóc rồi, tôi còn không sao, tôi không phải sắp chết rồi chứ?
- Không chết được
Lục Tử an ủi.
- Không chết được thì cậu khóc cái chùy gì chứ, đau quá đi... tê...
Lão Ngô không nhịn được hít sâu một hơi.
Hiện tại, anh ta cảm thấy... Nửa thân dưới đã không còn cảm giác
Không bao lâu
120 lao vùi vụt đến.
Dư Dũng Cương vốn dĩ là làm ca hai, thế nhưng sau khi nghe thấy tin tức này, liền trực tiếp chạy đến
Ông dẫn theo tổ thành viên tiên phong, tự mình đi đến.
- Thế nào rồi?
Dư Dũng Cương nhanh chóng chạy đến hỏi.
- Không lạc quan.
Đội trưởng không nhịn được thở dài, chỉ vào lão Ngô, thở dài.
- Vật rơi từ không trung, trực tiếp nện vào bộ phận cột sống ngực.
Nghe thấy đội trưởng của đội phòng cháy chữa cháy kể lại, Dư Dũng Cương cũng bốc lên một trận mồ hôi lạnh.
Xương cột sống?
Nếu như quả thực là như vậy, thì phiền phức lớn rồi
- Đẩy giường đến đây, đến bệnh viện trước đã
Dư Dũng Cương nhanh chóng để cho hai người nhóm Lý Việt di chuyển lão Ngô lên xe cấp cứu.
- Chủ nhiệm Dư, nhất định phải dốc hết toàn lực
- Đúng vậy, bác sĩ à, Tiểu Ngô là anh hùng của chúng tôi, nếu như không phải là cậu ấy, thì toàn bộ tư liệu của sở nghiên cứu chúng tôi đã mất hết rồi
- Đúng vậy, xin nhờ cậy vào anh
Nhìn thấy sự mong chờ của mọi người, Dư Dũng Cương nhẹ gật đầu:
- Yên tâm đi
Trong lĩnh vực khoa chỉnh hình, lão Dư vẫn có đầy đủ tự tin.
- Lục Tử, cậu đi theo đi, có thể phối hợp lẫn nhau, thuận tiện... Hãy liên hệ với người nhà
Đội trưởng thở dài.
Nói thật thì, làm nghề này như bọn họ, sợ nhất không phải xuống biển lửa, mà là lúc này... Gọi một cuộc điện thoại đến người nhà của người bị thương kia.
Tựa như, điện thoại nặng ngàn vạn cân, không thể nhấc nổi
Lục Tử nhẹ gật đầu, đi theo
Bên này, Dư Dũng Cương nhanh chóng liên hệ với bệnh viện, trực tiếp thông đèn xanh, tiến hành kiểm tra CT thắt lưng xương sống và hạch từ.
Nhìn thấy kết quả, Dư Dũng Cương biến sắc
Ông vội vàng gọi điện thoại cho khoa chỉnh hình, để chủ nhiệm của khoa chỉnh hình ca hai đi thẳng đến bệnh viện để tiến hành hội chẩn
Bảy giờ sáng, bên trong văn phòng cấp cứu.
Người bệnh lão Ngô lại ngất xỉu.
Bên trong văn phòng, bầu không khí nghiêm ngặt.
Đám người bắt đầu thảo luận về kết quả kiểm tra của bệnh nhân
- Gãy đốt sống thắt lưng, góc độ này, đoán chừng là tính bại liệt không hoàn toàn, phía trước màng cứng có chèn ép, hiện tại tủy sống bị tổn thương rất nghiêm trọng
- Ừm, chỗ chuyển đổi gù cột sống của cột sống xương, chịu lực ảnh hưởng khá lớn, sụn đêm cột sống chịu áp lực mà thoát vị vào bên trong cột sống, chèn ép tủy sống
- Hơn nữa, nghiêm trọng nhất chính là ở chỗ này, sau khi thân đốt bạo lực lún sâu vào, dẫn đến thân đốt vỡ khắp bốn phía, hình thành vết gãy xương nứt toác, nếu như cứ như vậy, tổn thương đối với tủy sống, ách... aiz
- Khó lắm
Chủ nhiệm của khoa chỉnh hình không nhịn được cảm thán một tiếng.
- Độ khó như thế này, tôi cảm thấy bây giờ cần phải lựa chọn bảo vệ mạng sống là chính, liệt nửa người... Đã không thể tránh được.
- Tình hình thực sự là quá nghiêm trọng rồi.
Nghe thấy lời nói của chủ nhiệm khoa chỉnh hình, Dư Dũng Cương sờ sờ vào huyệt thái dương.
Liệt nửa người này, là liệt nửa người cao vị đó
Cũng chính là nói, sau này, ngoại trừ phần đầu và phần cổ, thì người nơi khác bệnh nhân trên cơ bản...
Nghĩ đến đây, lông mày của Dư Dũng Cương nhíu lại:
- Mở hội chẩn từ xa! Mời chủ nhiệm của Hiệp Hòa, Hoa Tây, Tích Thủy Đàm, Bệnh viện 301
Đối với bệnh nhân này, toàn bộ bệnh viện đều rất để ý
Hơn chín giờ sáng
Toàn bộ bên ngoài cấp cứu, tụ tập rất nhiều người, bọ họ đều đến vì lão Ngô
Thế nhưng, lại là một phen thảo luận dài đến một tiếng, kết quả vẫn là như thế.
Khó
Quá khó rồi
Bởi vì đây đã dính đến vấn đề liên quan đến nổi tủy sống.
Hiện tại, muốn giải quyết vấn đề này, kỹ thuật trong nước là có ràng buộc.
Nên làm sao bây giờ
…………..
Mùng 1 đầu năm.
Một ngày đặc biệt như thế này, một trận hỏa hoạn, khiến cho trong ngày vốn dĩ tràn ngập vui mừng này, rất nhiều rất nhiều bất lực
Nếu như cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cuộc sống như thế này, có lẽ mỗi ngày đều đang trình diễn.
Chẳng qua là, không có quá nhiều người chú ý mà thôi.
Phẫu thuật lúc này bên trong phòng cấp cứu của Trung tâm cấp cứu.
Hội tụ đầy đủ lực lương đỉnh cấp trong lĩnh khoa chỉnh hình đến từ thủ đô.
Giáo sư Diêm Chính Quân của Bệnh viện 301, giáo sư Dương Văn Vũ của bệnh viện Tích Thủy Đàm, giáo sư Khúc Kim Quốc của tỉnh viện thủ đô đang tập trung trong văn phòng.
Hội chuẩn từ xa cũng không giải quyết được vấn đề.
Hiện trường nhất định phải căn cứ vào tình trạng thực tế để phán đoán bệnh nhân rốt cuộc như thế nào, từ đó mới tạo phẫu thuật hoặc phương án chữa trị bảo thủ
Là chọn kỹ thuật phục hồi và giá đỡ cổ ngực, hay lựa chọn hoàn thành phẫu thuật?
Những chuyện này trong video đều không nói rõ ràng.
Thủ đô vốn cũng không lớn, sau khi những chủ nhiệm này biết được tin tức, lo lắng không yên liền lái xe đến Trung tâm cấp cứu thủ đô.
Là một bác sĩ, cho dù anh có quý như Viện sĩ, hay bệnh viện đỉnh cấp, thì lúc gặp phải bệnh nhân xảy ra tình huống đặc biệt, cũng cần anh phải đứng ra.
Lúc này, bộ vị cụ thể của lão Ngô chính là ở phần cổ, ở giữa phần cổ và cột sống ngực.
Vị trí này, một khi xảy ra tổn thương tủy sống nghiêm trọng, chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì tàn tật, nặng thì tử vong
Hơn nữa, lần này lão Ngô đã cứu ra được đồ vật, là thành quả nghiên cứu của sở nghiên cứu hóa học, nói trắng ra, lần này lão Ngô đã lập được công lớn
Thế nhưng, đối với người nhà và chiến hữu của lão Ngô mà nói, thật sự là một lời khó nói hết.
Ra cũng đã ra rồi, còn bị đồ vật nện vào, thật sự là bất lực.
Lão Ngô năm nay mới 25 tuổi, chẳng qua là lớn lên trông hơi già một chút mà thôi, nhà ở ngay thủ đô, làm người rất trượng nghĩa và hào phóng.
Lần này, có lẽ là lão Ngô đã từng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng từ gia đình, là con trai của liệt sĩ, cha của lão Ngô là một cảnh sát hình sự, lúc lão Ngô mười bảy mười tám tuổi, ông bị thương vì làm nhiệm vụ, lần này mà đổ xuống... Thì sẽ không dựng lên được nữa.
Tên khai sinh của lão Ngô là Ngô Quân, từ nhỏ đã hy vọng cha có thể trở thành cảnh sát hình sự, thế nhưng điều kiện của bản thân có hạn, sau đó tham gia quân ngũ, làm chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy.
Đối với sự lựa chọn của Ngô Quân, mẹ của anh phản đối kịch liệt, thế nhưng... Thực sự là không cố chấp bằng con trai.
Mà giờ phút này, bên trong đại sảnh của Bệnh viện cấp cứu, chỉ có người mẹ chưa đến năm mươi tuổi của Ngô Quân, ngồi trong văn phòng, khóc như xé lòng.
Người phụ nữ trung niên này ngồi ở chỗ đó, thật sự là tuyệt vọng.
Bà không hiểu, tại sao lại trở thành như thế này, chảng lẽ bản thân thật sự là khắc chồng khắc con sao?
Bà nhìn vào phòng cấp cứu, bên trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, bà thật sự, thật sự, thật sự không muốn lại nhận được một tấm huân chương người mẹ anh hùng nữa
Bà an chỉ muốn an phận thủ thường sống qua ngày, thật sự khó như thế sao?
Lục Tử ngồi bên cạnh bà, không ngừng nói:
- Dì à, thật xin lỗi, là con không chăm sóc tốt cho lão Ngô
- Đều tại con