Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1890 - Chương 1888: Tại Sao Tôi Lại Cảm Thấy Rất Đau, Sao Tôi Lại Không Cử Động Được, Thân Cũng Không Trở Mình

Khi bac si mo hack full
Chương 1888: Tại Sao Tôi Lại Cảm Thấy Rất Đau, Sao Tôi Lại Không Cử Động Được, Thân Cũng Không Trở Mình
 

Còn Lục Tử theo sát phía sau, trang phục phòng cháy chữa cháy ở trong tay quét ra một con người cho hai người.

Đây chính là tuyến đường quay trở lại của hai nguời bọn họ, nếu như không có con đường này, đừng nói là cứu đồ vật, ngay cả bọn họ cũng phải nằm lại ở chỗ này.

Loại hợp tác này đã không phải là lần một lần hai.

Mặc dù hai người chỉ mới hai năm hai sáu tuổi, nhưng đã ngây người ở đây năm sáu năm, đều đã thuộc về lão binh.

Cứu loại vật phẩm quý trọng này vẫn được xem là tương đối tiết kiệm sức lực, so với cứu người mà nói đã được xem là chuyện nhỏ.

Thế nhưng, cho dù là vậy, cũng không thể lo lắng

- Lục Tử, mẹ nó, thật là nóng, hôm nay lúc quay về nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta cùng uống bia.

- Đừng nói nữa, cẩn thận một chút

Lục Tử có chút cẩn thận, lão Ngô cười ha ha:

- Nhìn, đã khiến cậu sợ như thế này

- Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn

........

Lúc hai người vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, đám người bên ngoài cũng không nhàn rỗi.

Đội trưởng lo lắng nhưng cũng không dám thúc giục, để cho mọi người dùng súng bắn nước để khống chế và xua đuổi thế lửa, dùng hết sức để đề phòng thế lửa lan tràn đến chỗ mà bọn họ đang tập trung.

Phòng cháy chữa cháy, từ trước đến giờ không phải cỏ rậm

Mà là nghĩ cách cứu viện và cấp cứu có kế hoạch.

Dùng hết khả năng để cứu sống sinh mệnh, phòng ngừa tổn thất.

Có đôi lúc chính là như vậy, phòng cháy chữa cháy giống như là khăn lau, người khác phạm sai lầm, cho dù là ai đang phạm sai lầm, thì bọn họ cũng đều vì sai lầm này mà đến để thanh toán.

Cháy rồi, bọn họ phải cứu hoả, có người thì phải cứu người, tổn thất kinh tế to lớn, cũng cần bọn họ đến cứu giúp.

Nhân viên công tác của sở nghiên cứu vôi vã cuống cuồng nhìn vào thế lửa, ánh mắt tràn đầy mong chờ và chúc phúc

Nhất định phải thành công đó

Nhất định phải an toàn

Ai thương vong cũng đều không muốn nhìn thấy, thế nhưng lại ai cũng không thể nói chắc được, bởi vì bọn họ căn bản không khống chế được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua

Thế lửa trong lúc này đã được khống chế.

Thế nhưng, đột nhiên, một tiếng nổ phanh vang lên, đội trưởng biến sắc

Lo lắng, vẫn là xảy ra rồi.

Lòng bàn tay của anh ta tràn đầy mồ hôi vì căng thẳng, quá căng thẳng.

Ngay lúc này, thế lửa đang vụt tăng lên.

Mà khu vực này, ngay ở lầu ba

- Lão Ngô, sao rồi?

Đội trưởng ẩn trương gọi trong bộ đàm.

- Không sao, mẹ nó, làm tôi giật cả mình, ngay ở phía sau lưng của chúng tôi

m thanh bình chân như vại của lão Ngô vang lên.

Nghe thấy âm thanh của lão Ngô, đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, nói với Lục tử:

- Lục Tử, xem chừng lão Ngô, xử lý tốt con đường

- Được, đội trưởng

Lục Tử trong bộ quần áo cách nhiệt vô cùng căng thẳng.

- Thiết bị thở chữa cháy đeo đàng hoàng, lão Ngô, sau khi nổ hết sẽ có khí độc lan tràn.

Lục Tử khẩn trương nhắc nhở.

Hai người cứ cẩn thận từng li từng tí như thế, không biết đã tốn bao lâu, cuối cùng cũng đã tìm được đồ vật.

Mặc dù quần áo cách nhiệt có hiệu quả, thế nhưng không nghĩ đến lại có hiệu quả tốt như vậy.

Lão Ngộ xông vào phía trước đã tràn đầy mồ hôi.

Cuối cùng, bọn họ đã thấy được hai chiếc máy tính trong miệng cũa gã đeo kính.

Lúc này, mặc dù bên trong gian phòng có ngọn lửa, thế nhưng dường như máy tính chưa bị cháy.

Hơn nữa... Thứ mà họ muốn chắc hẳn là phần cứng, phần cứng chưa hư, chắc là không có vấn gì lớn.

Lão Ngô tranh thủ thời gian ôm lấy máy tính, hưng phấn nói:

- Xong

- Lục Tử, dẫn đường! Dẹp đường hồi phủ

Lục Tử thấy thế, cũng nhẹ nhàng thở ra, liền vội vàng gật đầu:

- Được theo sát tôi

Không thể không nói, Lục Tử rất đáng tin cậy, dọc đường đi không hề có chuyện gì, Lục tử dùng rìu chữa cháy, mở ra một con đường không có đốm lửa.

Chỉ cần không có đồ vật dễ cháy, bên trong là cốt thép xi măng, ngược lại cũng không phải là rất nguy hiểm.

Tốn chưa đến 5 phút, hai người cuối cùng cũng ra ngoài.

Nhìn thấy Lục Tử và lão Ngô chạy ra, đội trưởng lập tức vô cùng vui mừng.

Mà càng vui mừng hơn chính là những nhân viên nghiên cứu khoa học kia.

Từng người từng người một vô cùng kích động, liền muốn xông về phía trước.

Vào lúc này

Nói thì chậm, nhưng lúc đó thì nhanh

Lại là một âm thanh ‘phanh’ vang lên.

Nhất định là đồ vật hóa học đã xảy ra phản ứng.

Lúc này đây, dường như là còn nghiêm trọng hơn, ngay sau đó, một tấm bảng hiệu to lớn từ trên trời rơi xuống.

Cửa sổ không biết là từ lầu mấy bay thẳng ra, hung hăng nện vào người của lão Ngô.

Nhìn thấy một màn này

Đội trưởng biến sắc, vành mắt muốn nứt ra, chạy bay thẳng đến:

- Cấp cứu, mau gọi cấp cứu

- 120, nhanh gọi 120

m thanh của đội trưởng tựa như đinh tai nhức óc, mà Lục Tử cũng bị một màn bất thình lình này làm cho ngây người triệt để

- Lão Ngô

- Mẹ nó, lão Ngô, anh không sao chứ, mẹ nó

- Chết tiệt, anh đừng dọa lão tử

Nước mắt của Lục tử lập tức không nhịn được, tràn mi mà chảy ra, anh tranh thủ thời gian quay đầu lại mà chạy như bay.

Đẩy đồ vật trên người lão Ngô ra.

Thế nhưng, Lục Tử hiện tại không dám lộn xộn, bởi vì anh sợ mình không cẩn thận sẽ lại làm cột sống của lão Ngô thêm tổn thương.

Phải biết, loại chuyện cột sống bị thương là chuyện nguy hiểm nhất, không cần biết là dời đi hay là ở trên phương diện nào, đều có độ khó rất lớn, cẩn vận chuyển chỉnh thể, để tránh tạo ra tổn thương lần thứ hai

- Lão Ngô à, anh tỉnh lại đi, có thể nghe thấy lời nói của tôi hay không.

Lục Tử tháo mũ giáp của lão Ngô xuống, để lộ ra khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của lão Ngô.

Vào lúc này, đội trưởng và thành viên của mấy tiểu tổ khác chạy như bay đến.

Mọi người lấy cán cứu thương cứng rắn ra, cắn răng một cái, đặt lão Ngô lên trên, chuyển dời đến nơi an toàn, cũng không dám lộn xộn

Mà nhân viên công tác của sở nghiên cứu hóa học lúc này cũng vô cùng căng thẳng.

Bọn họ không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế, gã đeo kính cất kỹ máy tính.

Sau đó chạy về phía đội viên phòng cháy chữa cháy.

Há miệng như lại không biết nói cái gì, chỉ có thể bứt rứt lo lắng đứng nhìn người bị thương.

Vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ:

- Mẹ nó, đau quá đau quá, tôi... aiya, không thể cử động được nữa

Đám người nghe thấy tiếng, lập tức sững sờ, cúi đầu nhìn, không phải là ai khác, mà chính là lão Ngô.

Anh ta nhe răng trợn mắt nằm ở trên cáng cứu thương, căn bản không thể cử động được, đau đớn kịch liệt khiến anh ngậm chặt hàm răng.

Loại vật năng rơi từ không trung xuống này, làm tổn thương cũng không chỉ có cột sống, còn có những chỗ khác.

Thế nhưng, tổn thương cột sống không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất.

Nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì muốn mạng

Đây cũng không phải là nói đùa.

- Anh tỉnh rồi, anh chưa chết, anh dọa chết tôi rồi.

Lục Tử nắm chặt tay của lão Ngô, nhẹ nhàng thở ra.

- Đồ đâu, lấy ra rồi đúng không?

- Lấy ra rồi, anh yên tâm đi! Cảm ơn anh, đồng chí

Gã đeo kính và người đàn ồn trung niên vô cùng cảm kích nói.

- Lục Tử, tôi làm sao thế?

Lão Ngô toét miệng:

- Tại sao tôi lại cảm thấy rất đau, sao tôi lại không cử động được, thân cũng không trở mình

Bình Luận (0)
Comment