Mà đêm nay, cũng có số người đếm không hết đang thủ vững ở tuyến đầu, vì sự an toàn của thành phố này mà cố gắng.
- Đến đây, nếm thử xem, sủi cảo mà mẹ tôi gói
Một trận âm thanh cởi mở vang lên, một người đàn ông đem hộp cơm mang đến bên cạnh chiến hữu, đưa đũa cho đối phương.
- Nhân bánh là thịt bò kho tương.
- Tại sao lại không ăn thịt heo thế?
- Mẹ nó, bây giờ giá của thịt heo cũng gần cả thịt bò, tôi cảm thấy ăn thịt heo thì rất lỗ, ăn thịt bò còn có thể có sức lực, làm nhiệm vụ buổi tối cũng không mệt mỏi
Người đàn ông nói xong, quay người đưa một lon cocacola cho đối phương:
- Nào, sủi cảo kết hợp với cocacola, rất sảng khoái
Người trẻ tuổi da đen bỏ sủi cảo xuống, mở lon cocacola ra, lập tức phun ra ngoài
- Mẹ nó, lão Ngô à, anh mẹ nó ám tôi sao
- Hahaha... đây mới là không khí của ngày lễ.
Đội phòng cháy chữa cháy, là nơi lão Ngô và Lục Tử cộng tác, cũng là bạn nối khố, lão Ngô là người thủ đô, thỉnh thoảng, mẹ Ngô sẽ đến đưa cho một chút đồ ăn.
- Lục Tử à, sang năm là cậu 25 tuổi rồi đúng không?
- Đúng rồi
- Có nguyện vọng gì?
- Tôi... Sang năm sẽ sửa lại căn nhà ở quê, năm sau nữa sẽ tiết kiệm tiền để mua nhà.
- Tôi nói này, căn nhà ở dưới quê kia của cậu đừng sửa nữa, trước hãy mua một căn nhà ở trong thành phố đi, rồi cưới một nàng dâu
- Cưới nàng dâu? Hai, muộn nữa rồi lại nói, nếu như bây giờ tôi cưới vợ, thì cũng phải ở riêng, qua hai năm nữa, kiếm được tiền rồi lại nói.
- Lão Ngô à, còn anh thì sao? Năm sau có ý tưởng gì?
- Tôi sao, cuối tuần tôi sẽ cầu hôn Mộng Mộng
- Mẹ nó, lễ tình nhân à, được đó
- Haha, chúc phúc cho tôi đi, nói không chừng sang năm tôi đã là người đàn ông kết hôn rồi đó.
Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên một trân chuông reo dồn dập vang lên.
Trong lòng của hai người đột nhiên kêu lộp bộp.
Mẹ nó, mắt mở nhìn trời cũng sắp sáng rồi, mới sáng sớm mà lại có nhiệm vụ gì?
Hai người vội vàng mặc quần áo rồi lên xe, một bộ động tác sắc bén uyển chuyển.
- Sở nghiên cứu hóa học, đã xảy ra hỏa hoạn, nhanh chóng xuất phát
Sắc mặt của đội trưởng trực ban có chút căng thẳng, dù sao cũng là hỏa hoạn ở sở nghiên cứu hóa học, thật sự là khiến cho lòng người có chút sợ hãi
Không chỉ có đội trưởng như thế, bốn năm thành viên khác sau khi nghe thấy, trái tim trong lòng cũng đã lạnh một nửa.
Nếu như nói, những đội phòng cháy của họ, có bảng xếp hạng những hiện trường lo lắng và sợ hãi nhất, thì những nơi như sở nghiên cứu hóa học, nhà máy hóa chất, chắc chắn có thể tiến vào Top 3.
Bởi vì trong sở nghiên cứu hóa học có quá nhiều thứ có thể phát sinh ngoài ý muốn, một khi xảy ra hỏa hoạn, những thứ dễ dàng gây ra cháy nổ có quá nhiều, tùy tiện cũng có thể phát sinh phản ứng hóa học.
Nói đơn giản một chút, đây đúng thật là một quả bom hẹn giờ.
Trời tờ mờ sáng, ba chiếc xe cứu hỏa phát động.
Đường xá hôm nay không hề chật trội như mọi khi.
Nhưng cho dù xe có chạy nhanh đến đâu, thì trong giờ phút này cũng lộ ra chậm chạp rất nhiều.
Đội phòng cháy là quản lý từng khu một, chỗ này của bọn họ là gần nhất, chỉ có không đến 3km, không bao lâu liền đến.
Ngọn lửa hừng hực, đã có xu thế lan tràn.
Chiếu đỏ khắp phía dưới khuôn mặt của đám người.
Đúng vậy
Mọi người ở sở nghiên cứu hóa học đã bắt đầu tự cứu.
Nhìn thấy người của phòng chữa cháy đến, một người đàn ông 50 tuổi, mặt mũi tràn đầy khói bụi chạy bò qua, lảo đảo
- Cứu hỏa... Mau cứu... Lửa
Đội trưởng nghe thấy tiếng, vội vàng bắt đầu bố trí:
- Tổ 1, tổ 2, chuẩn bị...
Anh đỡ lấy người đàn ông, hỏi:
- Bên trong có người không?
Người trung niên lắc đầu:
- Không có! Hôm nay không có người. Thế nhưng... Bên trong có...
Lời nói của người đàn ông còn chưa dứt, vào lúc này, lão Ngô chợt phát hiện một người ông muốn xông vào trong, vội vàng chạy gấp mà ngã xuống đất, ngăn chặn lại.
- Anh muốn làm gì
- Tư liệu của tôi, toàn bộ tư liệu đều ở bên trong, không thể bị đốt được
Người đàn ông đeo kính này kêu tan nát cõi lòng, đứng dậy liền muốn chạy vào bên trong.
Nhưng anh ta căn bản không phải là đối thủ của lão Ngô cường tráng, bị anh dồn ép.
- Không thể đốt mà
Người đàn ông vừa hô vừa khóc.
Hai tay vỗ xuống mặt đất.
Người đàn ông mặt mũi tràn đầy khói bụi thấy thế, tức giận vội vội vàng vàng chạy đến, kéo gã nằm rạp trên mặt đất đứng lên, lớn tiếng nổi giận nói:
- Cậu điên rồi sao? Bây giờ mà chạy vào
- Cậu có cần mạng nữa hay không
Gã đeo kính nghe thấy tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở la lớn:
- Tư liệu là kết quả mà chúng ta đã cố gắng biết bao lâu! Cho dù tôi có chết thì cũng phải cứu ra
Lão Ngô nhè nhẹ đè người đàn ông lại, anh biết rõ, gã thư sinh đeo kính nhu nhược này, một khi buông tay của anh ta ra, nhất định sẽ xông vào trong.
Hai bên đốm lửa to lớn chiếu đỏ lên khắp mấy chục người, trên khuôn mặt nhân viên công tác của sở nghiên cứu hóa học, ngoại trừ sợ hãi, thì đều là vệt nước mắt khô cạn
Một mồi lửa này, thiêu hủy không chỉ là một tòa lầu tám tầng, mà còn có hi vọng
Chính như lời nói của người đàn ông, thiêu hủy, là hi vọng
Lão Ngô thấy thế, cúi đầu nhìn vào gã đeo kính, cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng nói:
- Đội trưởng, để tôi đi cho
Đội trưởng nghe thấy tiếng, lập tức khiển trách:
- Câm miệng
- Lục Tử, chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi đi vào
Lục Tử nghe tiếng, nhìn thấy đội trưởng, vội vàng nói:
- Không được, đội trưởng, anh phải ở lại để chủ trì đại cục, để tôi vào
Lão Ngô buông gã đeo kính ra:
- Tôi đi cùng với Lục Tử, hai chúng tôi có phối hợp.
Đội trưởng nghe thấy tiếng, nhìn vào hai người ăn ý nhất trong đội, không do dự, nhẹ gật đầu:
- Được, chú ý an toàn, đồ vật có thể không ra được, nhưng người thì nhất định phải an toàn ra ngoài
- Mẹ nó, đang đón tết lớn rồi, còn kiếm việc cho người ta
Đội trưởng thầm mắng một tiếng.
Bọn họ là đội phòng cháy, không phải cảnh sát, thứ mà họ quản lý là cứu hỏa, không quản được việc là ai phóng hỏa.
Không nên cảm thấy nhân viên cứu hỏa là yêu thích việc cứu sống, nếu như không phải là do không có cách nào, thì ai lại muốn đi vào hố lửa chứ
- Lục Tử, lão Ngô
- Đến
- Đến
- Chuẩn bị xuất phát, chú ý an toàn
- Vâng
……….
Gã đeo kính và nhân viên công tác nói địa chỉ cho lão Ngũ và Lục Tử.
Mà bên này, đội trưởng đã để xe cứu hoả chuẩn bị tốt súng bắn nước.
Nhiệm vụ mục tiêu là hai chiếc máy tính ở lầu ba.
Hai người mặc đồng phục cứu hoả nặng bảy tám cân, đã đeo xong mũ giáp phòng cháy chữa cháy và mặt nạ bảo hộ, quay đầu nhìn lại, đứt khoát kiên quyết chạy vào trong đám lửa.
( 1 cân TQ= 0,5kg VN.)
Ánh lửa chiếu đỏ cả bên này trời, hình dáng của hai người vô cùng giống siêu nhân trong ‘Siêu Anh Hùng’
Không sai
Bọn họ chính là siêu nhân trong đời sống.
Là người đi ngược chiều của ngược lửa mà đi.
Trong lúc mọi ngời đang hốt hoảng, lúng túng chạy về hướng viện phương, bọn họ cả người mặc áo giáp màu vàng, chạy ngược chiều
Hệ số an toàn của phòng bê tông cốt thép xi măng vẫn là cao hơn một chút, bên trong bộ quần áo cách nhiệt, hai người đều rất căng thẳng.
- Lục Tử, cậu đi theo tôi.
Lão Ngô nói xong, tìm được đầu của hàng lang, chạy về hướng bên trong.