Một màn này cùng với đôi bàn tay xanh tín của Triệu Thu Cúc lại thêm tuyết đọng trên quần áo bà ta tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, đã làm tất cả mọi người có chút cay cay nơi sống mũi.
- Mấy người đều là trụ cột của tổ quốc, không thể so sánh với tôi được.
- Tôi là một người phụ nữ….Nông thôn, không làm được chuyện gì to tát, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như thế này.
- Lần này, nếu không phải chủ nhiệm Trần và mọi người trợ giúp, tôi đoán chừng đã... Ai
- Cám ơn mọi người.
- Nhanh ăn đi, không ăn sẽ bị nguội mất
Nghe lấy Triệu Thu Cúc nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm nồng đậm của người địa phương, bên trong còn tràn đầy mộc mạc và chân thành, lại thêm sự chờ đợi bên trong con mắt bà ta.
Tất cả mọi người nhịn không được đã muốn rơi lệ.
Có đôi khi, làm cho người xúc động nhất không phải một sự tình oanh oanh liệt liệt, mà chỉ là một bát sủi cảo nho nhỏ như thế này, mang theo giá rét của ngày ba mươi Tết mùa đông, đưa đến phòng cấp cứu, làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được hơi ấm của sự yêu thương.
Lúc này, những người mà bọn họ vẫn cho rằng người có năng lực, có khả năng ăn nói lễ phép, cũng được họ cứu, thì lại không một lời chúc Tết với bọn họ.
Trong khi đó, bà thím để cho mọi người cảm thấy có chút thô bỉ, đầy người quê mùa thậm chí có chút bệnh thần kinh, lại có thể ở lúc mấu chốt nghĩ đến bọn họ.
- Cám ơn dì
- Đúng vậy, thật sự cảm ơn dì.
Mọi người rối rít nói cảm ơn bà ta, khiến cho nét mặt già nua thô ráp của bà ta đỏ ửng lên.
- Được rồi, mọi người chớ có khen tôi.
- Tôi... Tôi đều có chút ngượng ngùng.
Vương Khiêm cũng không khách khí, ông ta kẹp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng:
- Quao, mùi vị không tệ
- Mọi người nhanh nếm thử đi
- Phải không?
- Đừng cướp của tôi, Vương Khiêm, anh, tên khốn kiếp kia
- Ha ha... Ha ha...
Nhìn một màn náo nhiệt này, trên mặt Triệu Thu Cúc hiếm hoi nở một nụ cười.
Có lẽ, đây là hình ảnh mà bà ta muốn nhìn thấy từ lâu lắm rồi.
......
Có đôi khi, cuộc sống cũng giống như sủi cảo.
Trộn rất nhiều thứ vào cùng một chỗ, có chua, có ngọt, có thơm, có cay.
Ăn vào trong miệng, rất mỹ vị.
Đi vào bụng, lại ấm dạ dày.
Mà lúc này, càng thêm ấm lòng, nhìn ra ngoài qua rèm cửa sổ, nghe thấy âm thanh đếm ngược trong TV, ăn sủi cảo trong chén.
Mùa đông này, mùa xuân này, không hề lạnh
………..
Tết Nguyên Đán năm nay.
Cả nhà Trần Thương và cả nhà Tần Duyệt cùng nhau đón tết.
Phòng ăn của nhà mới rất lớn, chứa được cả một nhà lớn.
Tần Hiếu Uyên nhìn qua Trần Lạc, cười cười nói:
- Hại, cháu nói xem, nếu như bác mà có thêm một đứa con nữa thì tốt biết bao
Tần Duyệt không hài lòng:
- Ba, có phải là ba ghét bỏ con hay không?
Tần Hiếu Uyên không nhịn được gật đầu:
- Ai nói không phải chứ, đứa con này, con nhà người ta thì là có vợ quên mẹ, con thì hay rồi, vừa quen được Trần Thương thì quên mất hai ông bà già này
Nói xong, Tần Hiếu Uyên vẻ mặt ủy khuất kể lại đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện tên trộm áo vest, cả nhà lập tức cười quên cả trời đất.
Tần Duyệt hầm hừ xoa khuôn mặt của Trần Thương:
- Anh còn cười
- Không phải vì anh sao
Trần Thương vội vàng cầu xin tha thứ.
- Duyệt Duyệt à, thực ra thì lúc ba ba bốn tuổi, thì mẹ của ba đã mang thai đứa thứ hai rồi
Tần Hiếu Uyên như có chút suy nghĩ, nói.
Ký Như Vân gật đầu:
- Đúng vậy đó, lúc đó chỗ của chúng tôi quản lý kế hoạch hóa gia đình quá nghiêm, lúc đó tôi còn đang ở bệnh viện phụ sản của thành phố, lúc đó có một vị chủ nhiệm, 38 tuổi, mang thai đứa thứ hai
- Lúc đó, kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm trọng, lúc đó chính là nhiệm vụ chính trị, nếu như anh không nghe theo, thì sẽ trực tiếp trừ lương, thậm chí là bị đuổi việc
- Thế nhưng, lúc đó chủ nhiệm của chúng tôi cũng quyết tâm sinh đứa thứ hai, dù cho không có tiền lương cũng muốn sinh đứa thứ hai.
- Thế là giấu giếm, không đi làm nữa, giả vờ nghỉ bệnh.
- Nhưng lúc đó sau khi lãnh đạo của bệnh viện biết, họ đã trừ hết tiền lương của toàn bộ nhân viên đơn vị chúng tôi, không chịu được, phát động mọi người đi tìm cô ấy
- Tìm không thấy thì toàn bộ bệnh viện liền không phát lương, sau đó, chủ nhiệm của chúng tôi cũng đã mang thai bảy tháng rồi, thực sự là... Aiz! Đáng tiếc.
Nghe thấy lời nói của Ký Như Vân, Dương Giai Tuệ không nhịn được nói:
- Quá... Đáng tiếc rồi.
Tất cả những người làm mẹ đều có hiểu biết sâu sắc về loại chuyện này
- Lúc đó trong thôn cũng có kế hoạch hóa gia đình, nhưng không có nghiêm trọng như vậy, tiền phạt cũng ít.
- Lúc đó, sinh Trần Lạc, phạt 5000 tệ.
- Lúc đó, mới khoảng năm 2000, trong nhà căn bản cũng không có 5000 tệ.
Trần Đại Hải cũng uống một chút rượu, nghĩ đến lúc trước cũng có chút xúc động, ông thở dài, có chút sợ mà nói:
- Lúc đó, mẹ con cũng là... Mạng sống treo trên sợi tóc, thiếu chút nữa là không qua được.
Dương Giai Tuệ liếc nhìn Trần Đại Hải một cái:
- Sắp qua năm mới rồi, nhắc chuyện này làm gì chứ
Trần Thương và Trần Lạc căn bản chưa từng nghe mẹ nói cụ thể về chuyện này.
Nghe thấy, hai người liền tò mò nhìn qua Dương Giai Tuệ.
Dương Giai Tuệ cười cười nói:
- Lúc đó, Trần Lạc là sinh mổ, thế nhưng... Khi đó sau khi phẫu thuật ở bệnh viện xong, miệng vết thương hai ba tháng cũng chưa liền lại, mủ cũng đều không hết, lúc đó dẫn đến diện tích nhiễm trùng lớn, phát sốt liên tục một tuần, sau đó cũng là tìm một phương thuốc nhân gian để chữa lành
Dương Giai Tuệ càng nói thì càng nhẹ, càng có thể nói rõ tình huống lúc đó nghiêm trọng đến mức nào.
Một bữa cơm đoàn viên của cả nhà liền trở thành một quyển hồi ức
- Thế nhưng, bây giờ mẹ nhìn hai đứa các con, tôi cảm thấy tất cả đều xứng đáng
Dương Giai Tuệ vừa cười vừa nói.
Trần Lạc gần đây khỏe mạnh lên không ít, trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong chớp mắt, đã là sinh viên năm hai rồi.
Tần Hiếu Uyên rất thích Trần Lạc hơn nhiều, trong một buổi tối, bốn người đàn ông, hai bình rượu, cũng xem như là náo nhiệt.
Cũng may là bốn phòng ngủ đều có thể ngủ được.
Nhưng bây giờ Trần Thương cũng đang có kế hoạch mua một căn biệt thự ở An Dương, dù sao sau này Tần Duyệt có con rồi, Trần Lạc có bạn gái, lúc trở về đón tết, thì căn nhà này rõ ràng là không đủ dùng.
Đợi đến ngày mai, Trần Thương quyết định lúc ngồi xuống nói chuyện cùng với nhóm người Trịnh Quốc Đàm, thuận tiện sẽ nói một chút về chuyện này.
Dù sao, mặc dù Trịnh Quốc Đàm không phải là ông trùm bất động sản của cả nước, nhưng đối với An Dương, kinh doanh giống như là thùng sắt.
Tết hàng năm, đều có một chương trình, chính là phỏng vấn những người còn chưa về nhà, hoặc đang trên đường về nhà, và những người làm việc thủ vững ở một tuyến kia.
Thủ đô là một thành phố lớn quốc tế hóa, nơi này tụ tập các nhân tài đỉnh cấp đến từ các nơi trên đất nước.
Nhưng thành phố lớn quốc tế hóa phồn vinh như thế này, lại là nơi người ngoại quốc xây dựng mà thành.
Vừa đến năm mới, nơi này giống như một tòa thành trống.
Ngoại trừ những tiếng cười nói rộn rã từ những ngõ hẻm cũ truyền ra, đường phố chen chúc ngày thường dường như không một bóng người.
Đây dường như hoàn toàn khác biệt so với những tiếng cười nói phổ thông và lời chúc mừng trên đài truyền hình trung ương.
Thủ đô của đêm nay, cho dù là người đi nhà trống, nhưng lại đèn đuốc sáng trưng như cũ, chiếu sáng cả một thành phố lớn quốc tế này.