Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1887 - Chương 1885: Thứ Ấm Áp Nhất Chính Là Trái Tim

Khi bac si mo hack full
Chương 1885: Thứ Ấm Áp Nhất Chính Là Trái Tim
 

Khi Trần Thương còn là một bác sĩ nho nhỏ, không ít lần đã bị người bệnh ám chỉ, hỏi anh có muốn làm một nghề nghiệp có thu nhập một ngày tới ba ngàn đồng hay không.

Đương nhiên, người ta là coi trọng dung mạo của Trần Thương.

La Châu thì không có năng lực lớn như vậy, nhưng điều đáng quý ở anh ta là sự kiên định.

Trần Thương đã cho anh ta một cơ hội như vậy, tự nhiên anh ta sẽ cố gắng đi tranh thủ một chút.

Với tư cách là người mới, La Châu cũng biết anh ta còn trẻ tuổi, cho nên ở trong khoa cũng chịu khó làm việc nhiều hơn so với người khác.

Đêm ba mươi tế, sáng ngày mùng một, trong suốt ca trực này đều thấy mặt anh ta.

Đối với bà thím kia, nói thật trong lòng La Châu cũng không có hảo cảm gì với bà ta.

Bởi vì tình hình bà ta đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng đến hiện tại còn không ra viện.

- Bác sĩ La... Tôi có thể ở lại thêm hai ngày được không, qua mùng một rồi ra viện?

La Châu ăn ngay nói thật:

- Dì ơi, không phải tôi không cho dì ở lại, mà dì cũng nhìn thấy, giường bệnh cấp cứu đã chật kín người rồi. Trong mấy ngày ăn tết này, người bệnh rất nhiều.

- Vì lẽ đó, tôi thật sự không thể giữ dì ở lại lâu hơn được.

Bà ta nhìn La Châu, chậm rãi ung dung thở dài, có chút mất mát và bất đắc dĩ nói:

- Tôi... Tôi cảm thấy, một mình tôi ăn tết rất khó chịu.

- Tôi cảm thấy mấy người các cậu đều rất tốt, không có giống như người khác ghét bỏ tôi.

- Bác sĩ La, tôi có tiền mà...

La Châu nghe thấy nhưng không lên tiếng, anh ta biết rõ câu nói kia của bà ta không có bị ghét bỏ là có ý nghĩa gì.

Bởi vì trên mặt bà ấy có một cái bớt màu xanh, to tới chiếm hết nửa khuôn mặt. Cũng chỉ những bác sĩ có kiến thức rộng rãi này mới có thể tiếp nhận được.

Thông tin của bà thím, bọn họ cũng đã điều tra chi tiết.

Tên gọi: Triệu Thu Cúc, quê quán là một thôn nhỏ gần núi ở Hà Nam, chồng bà ấy ra ngoài đi làm công, sau đó thì không về nhà. Con bà ấy vì nhiễm bệnh cũng mất. Sau khi người già trong nhà ra đi, một người bà ấy ở trong thôn lẻ loi hiu quạnh, nên mới đi theo đồng hương lên đây giúp việc, bảo mẫu cho người ta.

Mắt thấy đã bước sang năm mới rồi, người nào còn giữ lại người giúp việc và bảo mẫu ở trong nhà nữa? Tất cả mọi người đã để cho bọn họ về nhà của mình hết rồi.

Sau khi thu thập xong hành lý, Triệu Thu Cúc chợt phát hiện, bây giờ bảo bà ta quay về nhà... nhưng bà ta làm gì còn nhà để về nữa?

Ăn tết... còn có năm mới vui vẻ gì mà trải qua chứ?

La Châu thấy Triệu Thu Cúc đáng thương, cũng đành nói:

- Dì... Trước ở lại, chờ người mới đến thì giúp người ta dọn giường vậy.

Triệu Thu Cúc nghe xong, vội vàng gật đầu.

Hôm nay, đã là ngày 29 tháng 12.

Triệu Thu Cúc cũng là một người hiền lành, sau khi khoẻ lại, bà ta chủ động gánh vác công việc quét dọn của khoa cấp cứu trên lầu hai.

Bởi vì đang vào dịp tết, cho nên công nhân vệ sinh cũng giảm bớt một chút.

Triệu Thu Cúc không sợ bẩn không sợ mệt mỏi, bà ta chủ động đứng ra hỗ trợ.

Ngày ba mươi tết, Triệu Thu Cúc còn có ích hơn so với đàn ông. Buổi chiều, bà ta dán câu đối, hỗ trợ treo chữ Phúc.

Có bà thím nhà quê, cái gì cũng không hiểu Triệu Thu Cúc ở trong phòng cấp cứu không hiểu sao lại khiến cho bầu không khí trong này ấm áp hơn một chút.

Ngày ba mươi tết, Triệu Thu Cúc đột nhiên tìm La Châu, nói:

- Bác sĩ La, tôi ra viện nhé.

La Châu biết rõ, bà ta muốn ra viện vì có bệnh nhân vào trong khoa.

Anh ta do dự một chút, nhịn không được hỏi:

- Sau khi xuất viện, dì định đi nơi nào?

Thường Lệ Na nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp nói:

- Đúng vậy, xuất viện xong dì đi chỗ nào đây? Năm hết tết đến rồi, bây giờ làm gì còn khách sạn mở cửa.

Triệu Thu Cúc đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

Rất vui vẻ

Rất ấm lòng

Hai ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên bà ta cảm nhận được một chút ấm áp.

- Trong công ty môi giới giúp việc, bọn họ có một căn phòng để đồ đạc linh tinh, tôi có thể tới đó ở.

Mọi người không còn cách nào khác, phải cho Triệu Thu Cúc làm thủ tục xuất viện.

Triệu Thu Cúc xách hành lý rời đi.

Tần Nhã Lệ nhịn không được nói:

- Dì Thu Cúc thực sự ra người rất tốt! Chỉ là.. Số mệnh quá khổ.

Thường Lệ Na gật đầu:

- Đúng, lúc ban đầu, tôi còn tưởng rằng là gặp người giả dạng, sau đó cho là bệnh thần kinh, vì lẽ đó... Thật sự không có cho dì ấy sắc mặt tốt.

- Sau này lại biết được, dì bị bệnh, còn cảm thấy dì làm người coi như không tệ, cả phòng trực ban của chúng ta đều thu dọn rất sạch sẽ.

- Ai... Thật sự là đáng thương.

La Châu cũng có chút đỏ mặt.

Tuy nói làm bác sĩ không thể căn cứ vào tình cảm yêu ghét của mình mà đối đãi người bệnh, thế nhưng... La Châu đã bao nhiêu tuổi đâu, anh ta vẫn còn cần rèn luyện thêm nhiều.

Đêm ba mươi, đặc biệt yên tĩnh.

Sau khi xử lý xong bệnh nhân, tất cả bác sĩ trực ban đều tụ lại ở quầy y tá ở lầu hai, để xua tan đi sự phiền muộn do không ở nhà trong dịp Tết.

Mắt thấy sắp đến mười hai giờ.

Trên TV, tiếng chuông mừng năm mới đang muốn vang lên.

Thường Lệ Na nhịn không được nói:

- Tôi... Có chút đói bụng.

- Đặt chút thức ăn ngoài nhé?

Vương Khiêm nói.

La Châu nhịn không được nhổ nước bọt:

- Gần sang năm mới, còn cửa hàng thức ăn ngoài nào mở cửa cho anh

- Hiện tại, tôi muốn ăn sủi cảo.

Tiểu Tuệ nhịn không được nói.

Vừa nghe thấy sủi cảo, đám người nhịn không được nhổ nước bọt:

- Vào lúc này nói đến sủi cảo làm gì, quá đau lòng rồi. Cô không biết, khi trực ban kiêng kị nói tới món ăn đó hay sao

Vương Khiêm cười nói:

- Đúng đấy, nói chuyện sủi cảo, tôi nhớ đến con tôi.

- Vậy tới đây, chúng ta trò chuyện về chị dâu một chút

- Cút

- Ha ha ha...

Trò đùa này của Vương Khiêm làm cho tất cả mọi người nhịn không được bật cười.

Tần Nhã Lệ từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp sô cô la, nói:

- Tới đây, chúng ta ăn coi như cơm tất niên.

Vào lúc này, đột nhiên thang máy mở cửa

Một âm thanh xuất hiện khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, mau nhét sô cô la trở về.

Ngay sau đó, mọi người thấy một người phụ nữ y phục kín người đi đến, bên ngoài quần áo tràn đầy bông tuyết.

- Hắc hắc, tôi mang cho mọi người bọc sủi cảo đêm giao thừa. Tôi nghĩ mọi người đều trực ca đêm, ăn tết không về nhà được, tôi mang tới bọc sủi cảo, vẫn còn nóng lắm, mọi người mau nếm thử đi

m thanh quen thuộc vang lên bên tai, mọi người nhất thời sửng sốt

Là Triệu Thu Cúc.

Triệu Thu Cúc vội vàng đi tới, trên tay bưng một cái nồi lớn, lại cầm sẵn một cái rổ, bên trong còn có bát đũa, đều mới tinh

Triệu Thu Cúc đặt nồi lên bàn, tiếp đó để tay lên miệng cẩn thận từng li từng tí hà hơi.

Đôi tay bà ta vốn rất thô ráp, vào giờ phút này, đã bị lạnh cóng đến tím bầm.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người sửng sốt.

- Dì ơi, dì... Dì đây là...

Tần Nhã Lệ nhịn không được hỏi...

- Dì sao phải làm vậy chứ, trời lạnh quá, lại hơn nửa đêm rồi, dì còn chạy tới...

Trên mặt Triệu Thu Cúc vĩnh viễn là một bộ mặt thô lỗ như vậy, còn mang theo một nụ cười tự ti.

- Không quan trọng, không quan trọng

Nói xong, bà ta cầm chén đũa ra, tiếp đó xốc lên nắp nồi, lập tức sủi cảo nóng hổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment