Fujiwara nghe xong ngây ngẩn, sau đó bật cười:
- Ha hả
Carmen Hanmier cũng bật cười theo:
- Ha ha ha
- Vị giáo sư này thật là hài hước
- Đúng nha, ta thích người Trung Quốc hài hước thế này
Hai người cùng cười, trực tiếp nhìn Dư Dũng Cương cười như tên ngốc, ông đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ông không biết nói gì…………
Tôi hay anh ấy, những gì đã nói đều là sự thật, tại sao ông lại không tin
Thế là, lão Dư chỉ vào người bệnh nói:
- Hai người nhìn, xương mào chậu! Đây không phải là nơi thu thập tài liệu, mà hai người nhìn đi đây là cặn xương, mà giáo sư Trần mới tạc
Lời này vừa nói ra
Fujiwara lập tực bị sự thật trước mắt trực tiếp làm cho kinh sợ
Carmen Hanmier cũng như thế, mặt mũi ông ta tràn đầy hoảng sợ nhìn Trần Thương thật lâu
Mới nói một câu:
- Cậu là…….Cậu chính là…….Giáo sư Trần Thương?
………….
Sau khi Carmen Hanmier bước vào thì phát hiện ra ánh mắt kia của Trần Thương, ông ta nhớ dường như đã ở đâu đó nhìn thấy
Nhưng, nghĩ thế nào cũng không ra.
Đột nhiên nhớ lại hai từ Dư Dũng Cương vừa nói Trần Thương, bỗng nhiên tỉnh ngộ
Người thanh niên mạnh mẽ trước mặt hóa ra là Trần Thương
Fujiwara nghe thấy âm thanh đó, mắt lập tức sáng lên
- Cậu... Cậu... Cậu chính là giáo sư Trần Thương?
- Tôi là thần tượng của cậu! Không đúng... Cậu là thần tượng của tôi
- Xin chào, tôi là Fujiwara Saei, chủ nhiệm khoa cột sống của bệnh viện y tế Tokyo, cũng là Phó chủ tịch của Liên Minh Y Tế Trị Liệu Chính Xác Liệt Nửa Người Thế Giới
- Giáo sư Trần, anh luôn là thần tượng và cũng là mục tiêu của tôi
Trần Thương hơi xấu hổ khi được khen ngợi, nhanh nói:
- Thực hiện phẫu thuật trước
Sau khi nói xong, Trần Thương bắt đầu khâu dây chằng dọc trước, đây là một câu nói hời hợt, nhưng đã giúp mọi người vào trạng thái
Không sai
Trong mắt những người này, một vết mổ nhỏ nhưng cũng thật mê người như vậy
Ngay cả họ cũng không biết tại sao
Lẽ nào...Đây chính là kỹ thuật buff của thần tượng?
Tuy nhiên, khoản đầu tư của họ đã không hề lãng phí.
Vì khâu dây chằng dọc trước luôn là điểm khó và cũng là điểm mấu chốt cuối cùng của phẫu thuật gãy đốt sống
Đường khâu càng chặt chẽ và chính xác thì càng có thể ngăn không cho trụ xương văng ra ngoài, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với quá trình hồi phục sau này
Trần Thương khâu lại, một lần nữa dạy cho mọi người một bài học
Sau đó, anh đặt một ống silicone vào đĩa đệm để dẫn lưu.
Sau đó, anh bắt đầu khâu cơ ức đòn chũm và cơ ức đòn chũm sâu, khâu Platysma, mô liên kết và da.
Carmen thấy da sắp được khâu lại, nhưng vẫn không kìm lòng được mà nói:
- Vừa rồi... Cậu quên xử lý tĩnh mạch tuyến giáp?
Fujiwara nghe Carmen Hanmier lại dám bôi nhọ thần tượng của mình, vội vàng nói:
- Phẫu thuật này vốn dĩ không cần phải xử lý tĩnh mạch giáp giữa
- Không lẽ anh không thấy mở miệng à?
Nói đến đây, Fujiwara nhanh chóng nói:
- Anh nhìn, chọn mở ở đây. Khi đi sâu, chỉ cần bắc qua tĩnh mạch tuyến giáp giữa là được
- Đây là cải tiến của phẫu thuật truyền thống, vết mổ này thực sự rất xuất sắc
- Giáo sư Trần quả nhiên rất lợi hại
Trần Thương không ngờ rằng, đến thủ đô làm phẫu thuật, lại có thể vui đến mức như vả mặt mấy cái ai đó
Vô cùng cảm động
Cuối cùng, phẫu thuật đã kết thúc.
Trần Thương quay đầu nhìn bác sĩ gây mê:
- Còn khoảng bao lâu nữa thì thuốc mê hết tác dụng?
Chu Hạc nhìn thời gian:
- Tầm khoảng mười phút
Chủ nhiệm phòng ICU Kiều Thành An đi tới:
- Giáo sư Trần, cậu có muốn đưa bệnh nhân đến phòng ICU không?
Trần Thương do dự một chút nói:
- Chờ tôi xem tình hình khôi phục thế nào đã
- Đợi 10 phút nữa đi
Mọi người lần lượt gật đầu
Nói thật, mọi người kỳ vọng quá nhiều vào ca phẫu thuật này.
Thậm chí, ca phẫu thuật này có thể nói là vốn liếng lớn nhất trong quãng đời còn lại của họ.
Vì vậy, mọi người đều đợi đến khi kết thúc phẫu thuật để quan sát sự hồi phục của bệnh nhân
Thời gian chờ tỉnh rất lâu, các y tá không dám dọn dẹp thiết bị.
Nếu tí nữa vẫn phải dùng thì sao?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua
Mười phút sau, Trần Thương nhìn thấy máy thở và nói:
- Tắt máy thở
Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Fujiwara và Carmen nhìn nhau, họ không sai
Cơ hoành bị thương, gây mất chức năng hô hấp
Nhưng tại sao lại tắt máy thở?
Sau khi cơ hoành bị liệt chắc chắn sẽ mất chức năng hô hấp, bây giờ tắt máy thở rõ ràng là không thích hợp
Ngay sau đó, cả hai vội vã nói:
- Không cần chờ sao?
- Đúng vậy! Thời gian gây mê vẫn chưa trôi qua, bỏ cuộc như thế này có đáng tiếc quá không?
- Chức năng điện tâm đồ vẫn bình thường...
Nhưng tất cả mọi người có đều không chần chừ, dứt khoát tắt máy thở
Ngay khi Carmen thương tiếc, thì ngạc nhiên phát hiện ra điều gì đó
Hơi thở... của bệnh nhân từ từ hồi phục: 10——15——20!
Thế mà lại 20 lần mỗi phút.
Nhìn thấy những thay đổi trong trị số, Carmen trực tiếp bị sốc tại chỗ
Lần này, không chỉ ông ta, mà ngay cả fan hâm mộ Nhật Bản của Trần Thương cũng bắt đầu trừng mắt phấn khích.
Họ nhớ rõ ràng rằng bệnh nhân đã mất nhịp thở, hơn nữa dây thần kinh cơ hoành còn bị tổn thương...
Cậu ấy đã làm thế nào vậy?
Còn Trần Thương thì có vẻ rất bình thản trước chuyện này, không hề có chút phấn khích hay kích động, thậm chí vui vẻ còn có vẻ gượng gạo.
Không lẽ... Hơi thở của bệnh nhân chỉ là thoáng qua thôi sao?
Nếu không, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy?
Mà các học viên lớp giỏi khác biết được chân tướng đã rất vui mừng về thành công của Trần Thương
Nhưng ở đây có một con quỷ, bạn phải học cách diễn xuất.
Dẫu sao bọn họ cũng là lão hí cốt, am hiểu nhất là cố làm ra vẻ góp vui lấy lệ.
- Giáo sư Khúc, bệnh nhân... Không có tổn thương nào đối với dây thần kinh của anh ấy sao?
Khúc Kim Quốc lập lờ nước đôi thở dài:
- Năng lực tự phục hồi của bệnh nhân này rất mạnh, dữ liệu hình ảnh có thể không chính xác
Lúc này, bệnh nhân mới mở mắt ra trong cơn choáng váng
Ngô Quân nhìn xung quanh, rất nhiều người, hơi mông lung một lúc.
- Tôi... Tôi còn chưa chết?
Ngô Quân thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết.
Sau khi biết tin mình vẫn còn sống, Ngô Quân đã bật khóc vì xúc động.
- Tôi còn sống... Còn sống thật tốt.
- Nếu cứ như thế này chết đi, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với bố, tôi đã hứa với ông ấy là sẽ chăm sóc mẹ.
Ngô Quân đang tự nói chuyện với chính mình, anh ấy sợ rằng không nói sẽ không kịp mất.
Bố anh ấy ra đi đột ngột.
Bây giờ, não anh ấy mơ hồ đến nỗi nghĩ gì nói nấy
Nói không mạch lạc, nhưng lại chan chứa tình cảm sâu sắc
- Anh không chết
- Còn sống tốt đây...
Ngô Quân nghe vậy không khỏi nhìn Dư Dũng Cương:
- Bác sĩ... tôi còn có cơ hội sao?
- Tôi sẽ không bị liệt nữa...
- Nếu tôi bị liệt, các người hãy an tử cho tôi đi, tôi... Tôi sống như vậy sẽ chỉ làm mẹ mệt mỏi mà thôi.
- Bà ấy cả đời chưa từng được hưởng phúc. Tôi bất hiếu, không làm tròn chữ hiếu với bà, nhưng... Tôi không muốn bà vì tôi mà nửa đời sau phải làm việc vất vả
Ngô Quân chảy nước mắt, anh không nhịn được đưa tay lên lau nước mắt.
Một cái ưỡn mình, an ấy đã cảm thấy một trận đau đớn.
Anh ấy đột nhiên sửng sốt
Có thể nâng cao cánh tay?
Anh thử cố nhấc chân lên
Cũng có thể! Mặc dù rất khó khăn
Nhưng nó hoàn toàn khác so với khi mới đến bệnh viện.
Lần đầu tiên đến, anh rõ ràng cảm thấy toàn thân đau nhức
Đó là một cảm giác đau thấu tim gan.