Sau đó……
Anh ấy liền mất đi ý thức
Bây giờ đã khác, tuy rằng đau đớn, nhưng anh ấy rõ ràng cảm nhận thấy một cảm giác có thể khống chế được
Nhìn thấy Ngô Quân hồi phục một cách thần kỳ như vậy, mọi người đều vui mừng
Mọi người thật sự rất vui
Khúc Kim Quốc thấy vậy, cười thầm trong lòng, nháy mắt với vài người bạn xung quanh và phấn khích vỗ tay:
- Phép màu y học
Thấy vậy, một vài người liền nhanh chóng phản ứng, vội vàng gật đầu:
- Đúng! Phép màu y học
…………
Trần Thương cũng bị nhóm anh hùng này làm buồn cười
Chẳng qua nụ cười của anh dường như đối với fan Fujiwara Sawei mà nói, là một kiểu cảm động lây vì bệnh nhân phục hồi sau ca phẫu thuật
Giáo sư Trần! Không hổ là anh
Carmen Hanmier cũng tin rằng đây là một phép màu y học.
Nói cho cùng, loại phẫu thuật này vẫn là tử huyệt, muốn làm tốt cũng rất khó
Thuộc về một vấn đề quốc tế.
Ngoại trừ một số phép màu, họ không thể nghĩ đến những khả năng đó.
Tuy nhiên, ngay khi cả hai đang vui vẻ, Fujiwara bất ngờ mỉm cười nói:
- Giáo sư Trần, tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?
- Cứ mặc bộ đồ phẫu thuật này
Trần Thương gật đầu cười:
- Được
Carmen nhấc điện thoại lên, giúp hai người chụp một bức ảnh
Fujiwara rất hung phấn, cười tươi nói:
- Ước mơ của tôi chính là được phẫu thuật với giáo sư Trần
Trần Thương khẽ cười:
- Sẽ có một ngày như vậy
Fujiwara phấn khích gật đầu.
Lúc này, Ngô Quân đang hồi phục rất tốt, khiến cho tất cả mọi người đều vui mừng.
Vào lúc này, ngoài phòng mổ, một nhóm lớn người đang chờ kết thúc phẫu thuật
Mẹ của Ngô Quân, đồng đội trong đội cứu hỏa, nhân viên của Viện nghiên cứu Hóa học...
Một đám người chen chúc ở cửa, không lên tiếng
Tết năm nay không có tuyết, ánh nắng rất tươi đẹp, cảm giác như một tháng ba đầy nắng.
Thật không may, không có một ai cười, thay vào đó là những tiếng thở dài lần lượt bên tai
Khi mẹ của Ngô Quân nghĩ đến việc con mình sắp chết, trái tim bà như bị một bàn tay lớn bóp chặt
Lần trước, bà ấy ngồi ở đây, bên cạnh còn có một Tiểu Ngô Quân 10 tuổi
Lúc đó, bà ấy tuy sợ hãi, nhưng không tuyệt vọng.
Nhưng lần này, nỗi sợ hãi trong lòng bà không ngừng lan tràn, gần như nuốt chửng bà
Lúc đó, cha của Ngô Quân chính là không ra khỏi phòng phẫu thuật.
Hình ảnh lúc đó giờ phút này vẫn còn rõ ràng như vậy, thật lâu thật lâu cũng không thể tiêu tan trong tâm trí bà.
Hôm nay, bà ấy lại đứng đây.
Bà ấy thực sự sợ hãi.
Mặc dù bác sĩ nói rằng nguy cơ liệt nửa người là tương đối cao, nhưng... Sau khi nghe tin, thành thật mà nói... Ngược lại bà còn thấy hơi vui mừng.
Bởi vì bà ấy có thể chăm sóc cho anh
So với cái chết, bị liệt nửa người cũng không sao, miễn là con trai còn sống là tốt rồi.
Nghĩ về điều đó, nước mắt bà lại chảy ra.
Sáu người đồng đội của anh ấy đứng sang một bên, nhìn mẹ của Ngô Quân:
- Cô ơi, đừng lo lắng! Những người tốt như Ngô Quân sẽ có người phù hộ, cậu ấy sẽ ổn thôi
- Đội trưởng của chúng cháu đã tìm kiếm tất cả các chuyên gia ở thủ đô, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu
Các đồng đội xung quanh cũng ngộ ra:
- Đúng, cô ơi không sao đâu
- Mai sau, lão Ngô bị bệnh, chúng cháu sẽ thường xuyên tới chăm sóc cô
- Đúng, dì đừng...
Nhìn thấy đám trẻ này, tất cả đều lớn tuổi hơn con mình, bà thực sự có hơi xúc động.
Điều này không thể đổ lỗi cho người khác mà nên tự trách mình
Bây giờ, bà sợ rằng khi mình chết đi gặp cha của Ngô Quân, bản thân nói với ông rằng không thể chăm sóc tốt cho con trai mình...
Viện trưởng Viện Hóa học nhìn người phụ nữ, trong lòng cũng có rất nhiều tính toán
Mọi việc bắt đầu là do họ, mà Ngô Quân đã cứu những thứ quý giá vì vậy mà tránh được những tổn thất lớn.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Ngô Quân, họ cũng sẽ bồi thường cho gia đình cậu ấy...
Tuy hơi chẳng thấm vào đâu, nhưng... Dù sao vẫn tấm lòng của họ
Anh hùng ơi, cậu nhất định phải tốt lên.
Bác sĩ, mọi người cũng nhất định phải cứu sống anh hùng đó
Giờ phút này, nhiều người bắt đầu trông ngóng.
Chính vào lúc này, bỗng có tiếng mở cửa.
Sau đó, một chiếc giường bệnh đã được đẩy ra khỏi phòng
Mọi người nhìn thấy, vội vàng đứng dậy
Mọi người lần lượt đứng lên
Điều này giống như đang chờ phán quyết, khiến người ta bồn chồn.
Mẹ của Ngô Quân đang ngồi trên ghế, tay che mắt, không dám mở ra
Bà... thực sự rất sợ
Lúc này, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mẹ của Ngô Tuấn nghe thấy âm thanh, trong lòng lập bộp, trái tim như rơi xuống đáy vực
Điều sợ hãi nhất... Thực sự đã xảy ra rồi ư?
Nước mắt tuyệt vọng rơi khỏi kẽ tay, sau cùng là tiếng khóc nức nở
Đúng lúc tim bà ấy như sắp chết, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
- Mẹ
Một tiếng ‘Mẹ’ khiến người phụ nữ hoàn toàn choáng váng.
Giọng nói quen thuộc như thế, đã ở bên tai bà hơn 20 năm nay.
Vào khi này không biết tại sao, nó thật dễ chịu, nghe nó cả đời cũng không chán
Bà chậm rãi mở mắt ra, từ từ, từ từ ngẩng đầu lên
Đột nhiên, nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Tuấn đối diện với mình, vừa cười vừa khóc.
Thấy vậy, người phụ nữ run rẩy đứng lên
Nhìn anh kích động, hai tay run rẩy, vậy mà luống cuống.
Bà muốn ôm, nhưng lại sợ làm con đau, chỉ có thể đứng sang một bên, nhìn con, không ngừng nói:
-...Ngoan … Ngoan… Con ngoan, Thật tốt
- Thật tốt
Hai mẹ con đã sống nương tựa vào nhau hơn mười năm, đã trở thành nơi nương tựa của nhau
Khi này những giọt nước mắt của hai người, cười trong nước mắt, khóc trong trong tiếng cười... Đó chính là tình cảm mẹ con sâu nặng
Trên đời này, còn có thứ gì chân thành hơn tình cảm này?
Xung quanh vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt
Những người bạn của Ngô Quân cũng cười vui vẻ.
Xa Sa thở dài, lau khóe mắt, nói thật là... Cảnh này có chút cảm động
- Cảm ơn cậu
- Bác sĩ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu... Ngôi nhà này của chúng tôi sẽ không còn nữa
Người phụ nữ gần như muốn quỳ trên mặt đất
Trần Thương nhanh chóng cản lại
Người phụ nữ năm mươi tuổi này, dường như đối với bà ấy mà nói, chỉ có thể quỳ lạy mới có thể bày tỏ sự cảm kích
Nếu có người có thể cứu con trai bà, dập đầu bao nhiêu bà sẽ không lời oán thán
Tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài phòng mổ, làm ngày đầu tháng Giêng âm lịch càng thêm ấm áp
Phẫu thuật kết thúc, bệnh nhân đã được Kiều Thành An đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, để tiện giám sát
Carmen và Fujiwara cũng không ở lại lâu, rời đi ngay hôm đó.
Ngồi trên máy bay, Carmen nhìn những bức ảnh chụp Fujiwara, vô tình nhìn về phía bàn mổ.
Vừa nhìn đã choáng váng.
Không đúng! Không đúng ở đâu ta
Phẫu thuật có vấn đề
Bởi vì các dụng cụ trên bàn mổ vốn có vấn đề, hơn nữa xem các vật tư tiêu hao khác
Có kính hiển vi, kéo tầng sinh môn, và... Tất cả các loại dụng cụ máy móc
Carmen đột nhiên nghĩ đến một khả năng
Lẽ nào...Giáo sư Trần thực sự có thể hoàn thành ca phẫu thuật sửa chữa tủy sống?
Không sai! Nhất định là vậy
Nếu không, tại sao cậu ấy lại tắt máy thở?
Carmen cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy càng ngày càng có nhiều manh mối
Ông ta vội vàng kéo Fujiwara Sawei đang đứng sang một bên, nói với vẻ mặt thận trọng:
- Fujiwara, tôi nói với cậu một chuyện
Fujiwara sửng sốt:
- Chuyện gì?
Carmen nói một cách bí ẩn và trịnh trọng:
- Giáo sư Trần... Có thể đã nắm vững phẫu thuật sửa chữa tủy sống
Khi những lời này thốt ra, cả hai đều im lặng.
Cả hai biết cuộc phẫu thuật này sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với toàn thế giới
Giáo sư Trần...Không hổ là cậu ấy