Fujiwara Sawei và Carmen Hanmier liếc nhau, bỗng nhiên trầm mặc
Chuyện này, không phải một chuyện nhỏ.
Carmen Hanmier vội vàng lấy di động mở ra, mở ra cuộn phim trước đó của Ngô Quân, lần nữa nghiêm túc nhìn lại
Sau một lúc lâu, ông ta hít sâu một hơi:
- Điều này xác thật là kỳ tích của y học nhưng cũng không phải kỳ tích người bệnh, mà là giáo sư Trần tự tay sáng tạo ra kỳ tích.
- Fujiwara, anh nhìn cuộn phim của người bệnh đi loại trình độ gãy xương này tuyệt đối sẽ tổn thương đến tuỷ sống và thần kinh. Hơn nữa, trước đó người bệnh xác thực đã tạo thành tổn thương cơ hoành, nếu không thì không thể sử dụng máy hô hấp được.
- Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, về sau tách rời hô hấp người bệnh dần dần khôi phục hô hấp tự chủ, điều này nói rõ thần kinh bị đứt đã hoàn toàn được chữa trị
Fujiwara đang muốn chụp ảnh chung với Trần Thương liền thả tay xuống, lúng ta lúng túng tự nói:
- Đây cũng là thật
Carmen Hanmier sững sờ, quay người nhìn Fujiwara tò mò hỏi:
- Cái gì là thật?
Fujiwara nói:
- Đương nhiên là ca phẫu thuật này.
Carmen không nhịn được nói:
- Anh...... Nhìn qua một chút cũng không nghi ngờ
Lời còn chưa nói hết, lúc này Carmen Hanmier mới chợt nhớ tới một chuyện, trước mắt vị Fujiwara này chính là một người liếm chó cấp fan hâm mộ của Trần Thương
Ông ta sẽ hoài nghi lối suy nghĩ của mình?
Nghĩ tới đây, Carmen không còn nhiều lời mà là thở dài
Thực ra trong lòng hai người đều hiểu rõ loại phẫu thuật quan trọng này, nhất định sẽ không truyền ra ngoài cho bọn họ.
Cũng ví dụ như một loại kỹ thuật, một loại dược phẩm, có phải tất cả mọi người trên thế giới biết công thức là không tốt?
Không phải có thể cứu sống được càng nhiều người sao?
Nhưng, vì sao không có người nào làm như vậy!?
Bởi vì lập trường, có lẽ bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta sinh ra, trên người của chúng ta đã được trao cho đủ loại nhãn hiệu và lập trường
Người gian không hủy đi là có ý gì?
Chính là biết rõ những đạo lý này, nhưng không có người nào vạch trần.
Bọn họ không có rối rắm vấn đề này
Bởi vì không có ý nghĩa, cũng ví dụ như HIV-Aids, trên thế giới cho dù khắc chế được thì chỉ cần anh có thể cứu người là được rồi.
Giống như, liên minh điều trị chính xác liệt nửa người trên thế giới thuộc về ai?
Chỉ cần có thể cứu càng nhiều người càng tốt
Trần Thương có thực lực như vậy, xứng đáng với vinh dự này
Cho nên, Carmen Hanmier không nhịn được nói:
- Nếu như đây là thật...... Chúng ta cần mau chóng chứng thực, đối với chúng ta mà nói không quan trọng. Nhưng đối với Liên Minh Điều Trị Chính Xác Liệt Nửa Người Trên Thế Giới mà nói, lại là một ý nghĩa không hề tầm thường
- Loại kỹ thuật chữa trị phục hồi tuỷ sống này của giáo sư Trần chắc sẽ trợ giúp được càng nhiều người
- Tôi cảm thấy nên trở về mang tin tức này nói cho chủ tịch.
Fujiwara Sawei gật đầu.
Tổ Chức Liên Minh Điều Trị Chính Xác Liệt Nửa Người Trên Thế Giới thật ra là tổ chức phi lợi nhuận, một liên minh điều trị liệt nửa người trực thuộc Tổ chức Y tế Thế giới.
Vì chính là trợ giúp những người này, tìm kiếm một loại phương pháp đột phá trị liệu.
Nhưng trải qua những năm phát triển này, rất rõ ràng vẫn còn một số chậm chạp.
Dù sao kỹ thuật quan trọng này: Độ khó chữa trị phục hội dung hợp tuỷ sống quá cao.
Sự phát triển của kỹ thuật này thậm chí có thể nói là đã bị đình trệ trong nhiều thập kỷ.
Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng thấy được nơi có thể đột phá
Sao có thể không kích động?
............
Bệnh viện trung tâm Thủ đô khoa cấp cứu.
Mọi người đi theo Trần Thương từ phòng giám sát ra ngoài, trở lại văn phòng bác sĩ.
Khi Trần Thương đi ngang qua hành lang, chợt phát hiện ‘Phòng làm việc của Trần Thương’ bảng hiệu vẫn còn đó không nhịn được sửng sốt.
Y tá Dương Khiết đúng lúc đi ngang qua, vừa cười vừa nói:
- Giáo sư Trần, phòng làm việc của anh vẫn luôn được giữ lại, mỗi tuần chúng tôi quét dọn một lần nên bất cứ lúc nào anh cũng có nơi để làm việc
Trần Thương nghe thế có hơi cảm động, Dư Dũng Cương cười:
- Đúng, có nhiều thời gian thì trở về chơi đây cũng là nhà của cậu mà
Trần Thương gật đầu:
- Dạ, cảm ơn chủ nhiệm Dư
Mấy người khác ngơ ngẩn khi thấy một văn phòng nhỏ lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
Dương Văn Vũ dẫn đầu nói:
- Giáo sư Trần, bệnh viện Tích Thuỷ Đàm chúng tôi cũng chuẩn bị cho cậu một phòng làm việc, cậu xem thấy thế nào?
Khúc Kim Quốc nghe xong, vội vàng nói:
- Giáo sư Trần, công việc này nhất định phải thành lập phòng làm việc. Dù sao sau này, cậu cũng sẽ là người một nhà, quá trình chữa trị phục hồi tuỷ sống cần lâu dài, tôi cảm thấy chúng ta bây giờ nhất định phải có phòng làm việc cho cậu
Diêm Chính Quân gật đầu:
- Rất hợp lý, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện chúng ta! Tôi cảm thấy, về sau giáo sư Trần tuyệt đối sẽ là danh y, cái gọi là có chí không sợ lớn tuổi, lần lượt nghe theo giáo sư Trần đối với chúng tôi cũng coi như là người hướng dẫn rồi.
- Tôi nghĩ chúng ta đang là những học sinh nên làm điều gì đó cho phòng làm việc của danh y.
Diêm Chính Quân nói những lời này để mấy người mở mang kiến thức
Chủ nhiệm Diêm, thế nhưng ông ấy là viện sĩ của hai bệnh viện quân giải phóng, ông ấy vẫn là chiến sĩ đấy
Khi ông ấy nói những lời tâng bốc này, có thể suy xét cảm xúc của chúng tôi không?
Dư Dũng Cương bản thân cũng sững sờ
Lúc này...... Nên nói gì mới tốt?
Tôi và ông ấy chuẩn bị phòng làm việc vì Trần Thương sẽ ở đây lâu dài, các ông thì sao?
Đây cũng quá không biết xấu hổ đi?
Thật sự phục
Cái gì gọi là già mà từ bỏ?
Đây này
Trần Thương cười xấu hổ.
Sau khi trở lại văn phòng, mọi người cùng ngồi xuống.
Trần Thương nhìn mọi người, thu hồi ý cười nói:
- Chuyện chữa trị phục hồi tuỷ sống này, các chú nắm chắc được bao nhiêu thao tác thì có thể dùng bấy nhiêu.
- Che giấu khẳng định là không được, tất cả mọi người nhanh chóng học tập cố gắng hết sức nắm vững.
- Hai vị giáo sư Carmen Hanmier và Fujiwara Sawei nhất định đã nhìn ra.
- Cho nên, nhanh chóng nắm chặt thời gian chuẩn bị.
Mọi người nghe thế đồng nhất gật đầu.
- Vương Khiêm, hôm nay, anh đã quan sát phẫu thuật căn cứ vào ca phẫu thuật này, nhanh chóng làm một bài luận văn.
Trần Thương tiếp tục nói.
Vương Khiêm nghe xong, cảm giác được giao phó trách nhiệm vội vàng gật đầu
Trần Thương tiếp tục nói:
- Thật ra, loại y học thế này, theo lý thuyết sẽ không có ranh giới dù sao cứu người mới là mục đích quan trọng.
- Nhưng, tôi vẫn hi vọng y học của quốc gia chúng ta, có thể đứng hàng đầu thế giới.
- Kỹ thuật của chúng ta, tốt nhất nên có đủ khả năng để cứu người dân của chúng ta.
Trần Thương nói những lời này có hơi tư lợi, là người thì không thể nào không tư lợi.
Chúng ta là người Trung Quốc, tự nhiên hi vọng người Trung Quốc được lợi nhất.
Mấy chủ nhiệm nghe xong đồng nhất gật đầu
- Yên tâm đi, giáo sư Trần
Trần Thương ừ một tiếng:
- Nếu như tôi không đoán sai, tiếp theo trách nhiệm sẽ rất nặng. Các chú năm nay cũng lớn tuổi... Hãy cố gắng đi
- Nhanh chóng tập trung vào công việc đi
Mấy người nhất trí gật đầu.
Trần Thương không ở lại Thủ Đô quá lâu.
Mà trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi, máy bay trực thăng còn đang chờ Trần Thương.
Cho nên, anh cũng không có dừng lại quá lâu, trực tiếp đứng dậy rời đi thủ đô.
Trên máy bay, Trần Thương bỗng nhiên nghe thấy hệ thống nhắc nhở và nhớ ra
Giờ phút này, hai mắt của anh sáng lên.
Đúng rồi
Boss cấp 100 cuối cùng cũng rơi trang bị, anh tranh thủ thời gian nhìn một chút