Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1918 - Chương 1916: Thứ Khó Chữa Nhất, Là Lòng Người, Cũng Là Bệnh Tật

Khi bac si mo hack full
Chương 1916: Thứ Khó Chữa Nhất, Là Lòng Người, Cũng Là Bệnh Tật
 

Không chỉ cần học tốt nội khoa, mà còn phải học tốt Sinh và Hoá.

Nếu không, bệnh lâm sàng như thế này cũng không thể chẩn đoán.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu trông đợi

Mà Trần Thương lại có chút lo lắng.

Anh nhịn không được mà vỗ vào mu bàn tay của người phụ nữ, có chút áy náy, cũng có chút thương tiếc

Anh không biết có nên nói cho cô ấy biết, rằng cô… Có khả năng cả đời này cũng không thể nào nhìn thấy lại được nữa.

Tổn thương chức năng tế bào thần kinh gây ra bởi sự tích tụ axit formic, là... Không thể phục hồi

Nói cách khác… Cái này không thể chữa

Bệnh nhân mù loà có thể không cứu được.

Người phụ nữ nhịn không được mà thở dài:

- Bác sĩ Trần, mọi người đều rất giỏi

- Chúng tôi là những người bình thường, thật sự không dám sinh bệnh

- Bốn mươi tuổi, trên có người già dưới có trẻ nhỏ.

- Một chuyện làm không tốt, sẽ xảy ra vấn đề

- Trong nhà này cũng giống như một cái băng chuyền, chỉ cần một chỗ bị kẹt lại, thì tất cả đều không thể di chuyển được.

- Bà của đứa nhỏ, năm nay 81 tuổi, năm ngoái vừa mắc bệnh ung thư, mỗi tháng vẫn phải trị bệnh bằng hoá chất…

- A, tôi cũng không phải muốn khóc, nhưng sau khi không còn nhìn thấy gì, luôn cảm thấy rất lo lắng.

Người phụ nữ cảm giác được Trần Thương đang đứng bên cạnh, nhịn không được nói.

Mà nghe xong những lời cô nói, trong lòng Trần Thương cũng không dễ chịu.

Lại nửa tiếng trôi qua, kết quả kiểm tra đã trở lại.

Tần Hiểu Lệ nói với Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, kết quả xét nghiệm axit formic cho thấy: Dương tính! Hơn nữa... Hàm lượng tương đối cao.

Trần Thương nghe thấy trăm mối cảm xúc chồng chéo đan xen.

Làm bác sĩ có loại bất lực gì?

Đó là khi đối mặt với bệnh nhân, bạn rất muốn cứu họ, nhưng lại không thể.

Trần Thương quả thật rất tài giỏi.

Trong lứa trẻ, thậm chí trong cả ba thế hệ trẻ, già và trung niên, có thể so sánh được với Trần Thương cũng không có bao nhiêu người

Thế nhưng

Chuyện này thì sao?

Vẫn còn rất nhiều vấn đề bạn không thể nào giải quyết

Cũng có rất nhiều căn bệnh mà bạn không thể chiến thắng được

Anh thật sự không biết trả lời người phụ nữ như thế nào.

Lẽ nào…Chính mình nên nói với cô ta rằng:

- Đôi mắt của cô sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Bởi vì… Khoảng thời gian nhiễm độc khá dài.

Kế tiếp, Trần Thương đứng dậy đi ra ngoài.

Các bác sĩ đã điều trị bằng phác đồ nhiễm độc methanol.

Mà bên kia, Trần Thương trực tiếp gọi điện thoại cho Khổng Tường Dân.

- Bác Khổng, cháu có chuyện muốn báo cho bác biết một chút.

Khổng Tường Dân rất ít khi nhận được điện thoại của Trần Thương, liền vội vàng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Trần Thương hít sâu một hơi:

- Nhà máy pháo hoa An Dương, có chuyện đem methanol thay thế ethanol, khiến công nhân bị nhiễm độc dẫn đến mù lòa

- Mà đây vẫn chưa phải điểm quan trọng nhất

- Bên trong nhà máy, có hơn bốn mươi công nhân làm công việc tương tự, và có đến mấy trăm công nhân làm việc trong môi trường đó

- Hiện tại, cháu nghĩ rằng cơ thể của họ ít nhiều cũng bị tổn thương nghiêm trọng

- Cháu hy vọng, bác có thể đặc biệt chú ý đến chuyện này.

- Đương nhiên, bác có thể nhanh chóng thu thập bằng chứng chứng minh, đây mới chỉ là suy đoán của cháu mà thôi

Nghe thấy những lời này, mặt Khổng Tường Dân đã tái xanh

Nếu thật sự khiến hơn bốn mươi bệnh nhân bị mù, đây có thể là việc hệ trọng

…………..

Có thể đừng khoa trương như vậy không

Nếu chuyện nhà máy sản xuất pháo hoa An Dương thay mentanon bằng formaldehyd bị truyền thông đưa ra ánh sáng, mức độ nghiêm trọng của chuyện này sẽ không ngừng nâng lên.

Thế nhưng, với tư cách là một bác sĩ, Trần Thương lại không thèm để ý đế sự tình của nhà máy An Dương, càng không để ý đến tương lai của đám lãnh đạo nhà máy.

Cái anh lo lắng chính là tình hình bệnh của các bệnh nhân.

Tình hình của bốn mươi công nhân kia ngày càng chuyển biến xấu hơn.

Formaldehyd tồn tại trong cơ thể dẫn đến tích tụ axit formic, đối với cơ thể người chắc chắn sẽ tạo thành rất nhiều tổn thương, thậm chí là nguy hại.

Còn may là Trần Thương phát hiện sớm, hoặc có thể nói…Đã rất nhiều người nhiễm nhưng không xuất hiện triệu chứng, tuy nhiên cơ thể mỗi người sẽ có phản ứng rất khác nhau đối với bệnh tật nên đưa lại những kết quả không giống nhau mà thôi.

Tình trạng của Vương Tú Linh tương đối đặc biệt, đây là ví dụ đầu tiên?

Nghĩ đến đây, Trần Thương lại suy nghĩ về một vấn đề khác

Loại chuyện như thế này, chẳng lẽ chỉ xảy ra ở nhà máy pháo hoa An Dương sao?

Nghĩ vậy, anh không khỏi lo lắng.

Mà sau khi nghe được điện thoại của Trần Thương, Khổng Tường Dân trầm mặc.

Trước mắt, chuyện này không thể lộ ra ngoài xã hội.

Khổng Tường Vân tay nắm điện thoại đến nổi gân xanh, trong lòng càng ngày càng tức giận.

Bản thân ông ta là lãnh đạo lớn, loại chuyện như thế này căn bản không cần ông ta phải đích thân xử lý.

Thế nhưng, đây là 40 người, nếu thật sự có chuyện, ông ta cũng có trách nhiệm.

Thậm chi, đây cũng không phải trách nhiệm của riêng ai.

Chuyện này, tuyệt đối nghiêm trị không tha.

- Được rồi, cám ơn cậu, tiểu Trần

Khổng Tường Dân hít sâu một hơi, khiến bản thân tỉnh táo lại.

- Tôi sẽ lập tức điều tra chuyện này.

Trần Thương gật đầu, mặc dù biết Khổng Tường Dân kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:

- Bác Khổng…m thầm điều tra sẽ càng biết tường tận chuyện.

Khổng Tường Vân gật đầu:

- Ừ, tôi biết.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Thương từ trong phòng chủ nhiệm đi ra.

Nhưng do dự nửa ngày, vẫn không quyết định được, không biết nên nói với bệnh nhân về chuyện này như thế nào cho hợp lý.

Đúng lúc này, Chung Nhiên đi ra từ phòng bác sĩ, thấy Trần Thương như vậy, liền đi đến.

- Gặp vấn đề sao?

- Vâng.

- Thế nào?

Trần Thương cũng không giấu giếm, đem chuyện tường thuật lại cho Chung Nhiên.

Nghe xong, chính Chung Nhiên cũng có chút sửng sốt.

Chung Nhiên không nghĩ tới, chỉ một lần chữa bệnh này lại cũng nhìn ra được những người phụ trách nhà máy lòng dạ đen tối, hám lợi như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung Nhiên có chút chấn động.

Chung Nhiên nhìn Trần Thương, có chút xúc động, đây là thiên tài sao?

Có thể từ bệnh của bệnh nhân, kết hợp xem bệnh với suy luận, có thể suy ra được nhà máy có vấn đề, cái này không chỉ cần kiến thực y học, mà phải kết hợp rất nhiều tri thức mới được.

Lúc này, Chung Nhiên rất tán thưởng đối với Trần Thương, thậm chí có thể nói là nhìn với con mắt khác

Chung Nhiên vốn cho rằng trong lĩnh vực y học, Trần Thương có chút thiên phú, hiện tại xem ra, với khả năng của cậu ấy, năng lực phản ứng tình huống, tổng hợp, suy luận đều rất mạnh.

Với dạng người này, cho dù làm ở bất kỳ ngành nghề nào cũng sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất

Tuy nhiên, Chung Nhiên cũng biết Trần Thương đang khó xử chuyện gì.

- Cậu đang lo lắng phải làm sao để giải thích với người nhà bệnh nhân à?

Trần Thương gật đầu, cười khổ một tiếng:

- Vâng, đúng vậy, viện trưởng Chung.

- Có đôi khi, tôi cảm giác khó khăn nhất khi phải đối mặt không phải là bọn ác bá, mà chính là những người dân vô tội bình thường.

- Khi mà họ cần chúng ta giúp đỡ nhất, chúng tại không có cách nào đưa tay tương trợ.

- Chúng ta thậm chí không có cách nào đối mặt với họ mà nói: Thật xin lỗi, chúng tôi không cứu được.

Chung Nhiên rất thản nhiên nở nụ cười.

- Bởi vì cậu cũng là con người, sẽ có rất nhiều vấn đề mà cậu không thể giải quyết được, thậm chí trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà cậu không thể nào giải quyết, ung thư, HIV-AIDS, vân vân…Mấy thứ này, mỗi ngày đều có rất nhiều.

- Cậu là một bác sĩ, không sai

Bình Luận (0)
Comment