Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1919 - Chương 1917: Viện Sĩ Chung, Ông Đang Đùa Tôi Đúng Không?

Khi bac si mo hack full
Chương 1917: Viện Sĩ Chung, Ông Đang Đùa Tôi Đúng Không?
 

Nói đến đây, Chung Nhiên thu hồi nụ cười, từng câu từng chữ nói rõ ràng:

- Thế nhưng, cậu cũng chỉ là một bác sĩ.

Trần Thương nghe lời Chung nhiên nói, xúc động thở dài một hơi.

Kỳ thật, đối với một bác sĩ mà nói, cứu người là thiên chức.

Không có ai muốn cứu sống người bệnh hơn bọn họ.

Lời không muốn nói nhất chính là: Chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Trần Thương đi về phòng giám sát.

Vừa vào, anh đã thấy Vương Tú Linh đang ngồi trên giường bệnh, một cậu bé đang cầm chuối tiêu đút cho cô ăn, một cô gái tầm mười lăm mười sau tuổi đang cầm tay mẹ, nói với cô chỗ này là giường, chỗ này là ngăn tủ…

Chồng cô đứng bên cạnh, ánh mắt anh ta đầy đau xót, vợ anh ta theo hắn mười mấy năm chỉ toàn là vất vả.

Anh ta nghĩ đợi vợ khoẻ hơn một chút, sẽ mở một tiệm xe, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, ít ra một tháng cũng được bảy tám ngàn tệ một tháng, vợ anh ta cũng đỡ phải làm việc vất vả hơn.

Thấy Trần Thương tới, anh ta đột nhiên nói:

- Chào bác sĩ Trần.

Trần Thương gật đầu, tự nhiên nghẹn lời, những câu chữ đã được chuẩn bị cũng không thể nói được.

Đúng lúc này, con gái bệnh nhân đi tới, nói với Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, anh thật giỏi quá! Khi nãy mẹ em tỉnh lại có nói, mắt mẹ em có thể trông thấy được ánh sáng mờ mờ rồi.

- Bác sĩ Trần, cảm ơn anh

- Sau này em lớn cũng muốn làm bác sĩ lợi hại giống anh

Trần Thương nhìn một nhà ánh mắt tràn đầy hi vọng, đột nhiên có chút khẩn trương.

Anh…

Giờ phút này, thật hi vọng bệnh nhân có thể thật sự tốt lên.

Thật sự

Chỉ còn mong có thể xuất hiện được kỳ tích.

Trần Thương suy nghĩ một chút, quyết định khoan chưa nói sự thật, đợi bên Khổng Tường Dân phá án xong, anh sẽ tận lực khiến đối phương phải đền bù tổn thất

Dù cho không thể khiến Vương Tú Linh khôi phục lại đôi mắt, cũng phải giúp họ được đền bù thoả đáng, để họ không phải sống một cuốc sống quá vất vả.

Trần Thương sờ đầu cô gái nhỏ, không nhịn được mà hỏi:

- Em thích học y sao?

Cô gái gật đầu:

- Vâng, rất thích ạ

- Em tên gì?

- Từ Trân Trân.

Trần Thương nghiêm túc nói:

- Được, Từ Trân Trân, đợi sau khi em thi lên đại học lại báo cho anh, anh sẽ chọn trường tốt nhất cả nước cho em.

Năm nay, Từ Trân Trân đã mười sau tuổi, đang học lớp mười.

Nghe Trần Thương nói vậy, cô gái kích động thiếu điều muốn nhảy lên:

- Bác sĩ Trần là lợi hại nhất

Trần Thương nghe xong, cười cười:

- Được, đến lúc đó hay đến tìm anh.

Từ Trân Trân gật đầu.

Mà Vương Tú Linh, mặc dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng nghe được những lời này, lập tức xúc động không nói nên lời.

- Cái này, cái này…Bác sĩ Trần, thật sự cám ơn anh

- Trân Trân, con nghe rồi đấy, phải cố gắng học thật tốt, đừng để bác sĩ Trần mất mặt

Từ Trân Trân gật đầu:

- Mẹ, mẹ yên tâm đi, mẹ quên là con thi học kỳ đều đứng nhất cả lớp sao.

- Com đấy, vẫn còn kém lắm, phải khiêm tốn một chút

Vương Tú Linh cười mà mắng một câu.

……….

Về đến phòng làm việc, lão Chung vẫn đang ở đấy.

Lúc này, Trần Thương mới nhớ ra dường như ông ta tới vì có chuyện gì đó.

- Viện sĩ Chung, hôm nay tôi bận cả sáng, không có thời gian tiếp đãi ông. Buổi trưa chúng ta cùng ăn một bữa đi

Chung Nhiên gật đầu:

- Ừm, vậy đến nhà ăn đi, tôi xem xem nhà ăn của bệnh viện như thế nào.

Trần Thương nghe vậy liền ‘vâng’ một tiếng:

- Được, tôi dẫn ông đi.

Hơn mười hai giờ, đúng lúc trên đường có nhiều người. Thỉnh thoảng có thể bắt gặp một vài người nước ngoài nói tiếng Trung.

Lão Chung không nhịn được cười:

- Dáng vẻ càng ngày càng giống.

Trần Thương không khỏi đáp lời:

- Vẫn còn kém xa.

- Tôi biết năng lực của bản thân, tuy bây giờ có thể làm chủ nhiệm, nhưng… Tôi vẫn không đủ năng lực làm viện trưởng.

- Sự phát triển của Tỉnh Nhị Viện là một chặng đường dài, cần một người có tầm nhìn, có năng lực và cả sức hút để làm viện trưởng.

- Không giấu gì ông, gần đây chúng tôi đang dự định chọn một vị viện trưởng.

Ông Chung liền cười bí hiểm:

- Cậu cảm thấy tôi thế nào?

Trần Thương vừa nghe liền gượng gạo cười.

- Ông đức cao vọng trọng, là cựu viện trưởng của bệnh viện Hiệp Hòa, hơn nữa bây giờ còn là người sáng tạo của ngành y học cấp tính Trung Quốc hiện tại… Tôi không dám nghĩ tới…

Nói rồi Trần Thương bỗng ngừng lại, đột nhiên sững người

Anh bỗng nhớ đến câu nói đầu tiên mà ông lão Chung nói sau khi đến đây hôm nay

Nghĩ đến đây, Trần Thương đột nhiên quay đầu lại, mở to mắt nhìn lão Chung với vẻ mặt đầy kinh ngạc

- Không phải chứ?

- Viện sĩ Chung, ông đang đùa tôi đúng không?

- Cái này… Sao đột nhiên tôi có cảm giác như đang nằm mơ vậy

Trong chốc lát, Trần Thương có cảm giác trở tay không kịp.

Chung Nhiên muốn đến làm viện trưởng Tỉnh Nhị Viện, đây chắc chắn là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Hơn nữa đây còn là chiếc bánh nhân thịt, một chiếc bánh lớn 12 inch.

Chuyện này thật khiến người ta không khỏi vui mừng

Lão Chung nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thương thì không nhịn được trêu đùa:

- Cậu hi vọng tôi đùa sao?

Trần Thương vội vàng lắc đầu:

- Tất nhiên là không rồi

Ông lão Chung nói:

- Vây có phải cậu nên mời tôi ăn một bữa ra trò không?

Trần Thương cười lớn:

- Đừng nói mời một bữa, quãng đời còn lại tôi sẽ lo

Ông Chung chưa nghe qua câu nói hài hước này, liền cảm thấy vô cùng thích thú.

Ở cùng với người trẻ thật khiến tinh thần phấn chấn.

Ăn cơm xong, Trần Thương đưa ông lão Chung về phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi, sau đó anh vội nói:

- Buổi chiều tôi sẽ đi nói với thư ký Đàm một tiếng để hủy thông báo tuyển dụng đi. Cũng may là chưa gửi đi.

Chung Nhiên lắc đầu:

- Nên tuyển vẫn phải tuyển.

- Hôm trước lúc nói chuyện với Tiêu Nhuận Phương, tôi cũng đã nghe cô ấy nói về vấn đề bên các cậu.

- Thật ra, sự cân nhắc của cậu cũng rất có lý. Khi đó tôi liền nói với chủ nhiệm Tiêu để tôi qua xem xem có thể giúp cậu không.

- Nhưng nhiều nhất tôi có thể làm một viện trưởng danh dự, còn có rất nhiều chuyện, tôi nói thật không có tinh thần và thể lực như thế.

- Sự phát triển và quy hoạch tương lai của bệnh viện, rồi Tỉnh Nhị Viện làm thế nào phối hợp với tỉnh Đông Dương để làm tốt vai trò bệnh viện đầu ngành, cũng như phương hướng khoa học và phát triển lâm sàng… Tôi có thể tư vấn cho các cậu.

- Tuy nhiên hệ thống quản lý bệnh viện cần phải hoạt động. Giống như cậu đã nói, cần một người có sức hút và tầm nhìn xa trông rộng làm viện trưởng.

Trần Thương đã hiểu chút ý của ông Chung.

Ông ấy đến để kiểm tra.

Suy cho cùng tuổi tác cũng đã cao, rất nhiều việc không thể tự mình làm được.

Mà sự phát triển của Nhị Viện tỉnh Đông Dương cần phải dựa trên sự phát triển y học của tỉnh Đông Dương trong tương lai.

Điều này cần một vị viện trưởng cốt cán thực hiện.

Hơn nữa, có ông lão Chung ở đây thì mọi chuyện đều dễ giải quyết, cuối cùng Chung Nhiên đáp:

- Vậy nên, việc tuyển viện trưởng sẽ tiếp tục như cũ, tôi sẽ giúp các cậu kiểm tra.

Trần Thương vội vàng cảm ơn.

Ông lão Chung quả thật đã lao tâm khổ tứ suy nghĩ rồi.

- Vất vả rồi, viện sĩ Chung

Ông lão Chung cười đáp:

- Không thành vấn đề

…………

Bên Khổng Tường Dân không có động tĩnh gì lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Hôm đó, tổ hoạt động đặc biệt đã triệu tập một cuộc họp đột xuất, sau đó tiến hành kiểm tra đột xuất hơn ba mươi nhà máy pháo hoa pháo nổ trong tỉnh Đông Dương.

Bình Luận (0)
Comment