Bác sĩ là gì?
Có lẽ chính là thế này
Chắc chắn
Chính những chiếc máy ghi hình đó đã tạo nên dáng vẻ ông già này như bây giờ.
Nhưng dù vậy, ông ấy vẫn hoạt động tích cực trên tuyến đầu.
Lên lớp, hướng dẫn phẫu thuật...
Trần Thương không nhịn được cảm khái.
Sau khi Trần Thương rời đi, Mã Nguyệt Huy đột nhiên nhìn thấy Trần Thương:
- Sao cậu lại đi ra rồi, không nghe thêm một chút?
Trần Thương đáp:
- Tôi nghe cũng kha khá rồi, anh nghe tiếp đi.
Lần này, lão Mã cũng rất tích cực, dù sao thì việc can thiệp ngoại khoa khẩn cấp vẫn rất cần thiết.
Nhưng lão Mã nhìn thấy dáng vẻ Trần Thương như vậy, không nhịn được phun ra một câu:
- Khoe khoang mà không biết suy nghĩ
Trần Thương không giải thích.
Suy cho cùng… Giải thích cho lão Mã cũng như việc đàn gảy tai trâu.
……….
Chuyện chủ nhiệm Thọ Vĩ Tường đến giảng dạy đã lan truyền ra trong vòng Y tế An Dương rồi.
Khoa can thiệp của các bệnh viện đều dồn dập đến học tập.
Đối với chuyện này, Chu Tiềm cũng không bài xích, càng không từ chối.
Muốn trở thành một bệnh viện tốt nhất, cần cũng không chỉ là kỹ thuật, còn phải có sự độ lượng lớn nhất.
Ngược lại thì Đàm Lập Quốc có chút lo lắng, không nhịn được nói với Chu Tiềm:
- Viện trưởng Chu, anh nói xem những người này đều đến rồi, sẽ không ảnh hưởng đến bệnh viện của chúng ta chứ?
- Đừng đến lúc đó chúng ta còn chưa học được, còn người ta thì đã học được hết
Sau khi Chu Tiềm nghe thấy, chẳng qua chỉ nhàn nhạt cười cười:
- Nếu như thật là như vậy, thì chúng ta vẫn là nên từ bỏ dự định làm bệnh viện dẫn đầu đi
- Nói câu từ thật lòng, nếu như chỉ dựa vào một mình Trần Thương, thì cho dù có mệt chết cũng không được
Loại huấn luyện này là học tập, sao lại không phải là một lần kiểm tra chứ?
Sau khi lão tiên sinh Thọ Vĩ Tường dạy lý luận hai ba ngày, cuối cùng cũng đã bắt đầu thao tác thực tiễn.
Lương Hùng cũng vội vàng chạy từ bệnh viện bên kia qua.
Anh ta vừa qua trung niên, không giống lão gia tử, hơn nữa sự nghiệp cũng đã lên đỉnh cao, là chủ nhiệm của Khoa can thiệp bệnh viện Hoa Tây, Lương Hùng cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Thế nhưng đối với dáng vẻ nói gì nghe đấy với lão gia tử Thọ Vĩ Tường, cũng thật sự đã tận tâm rồi.
Dù sao, một chủ nhiệm cùa Khoa can thiệp bệnh viện Hoa Tây có sự nghiệp đang lên đỉnh cao, thì bận rộn biết bao nhiêu?
Không nói đến các loại cuộc họp, ngay cả phát triển phòng ban, hay phẫu thuật lâm sàng cũng có rất nhiều
Dường như đã giành ra thời gian để mà đến.
Hơn nữa, đến còn không phải đến kiếm tiền.
Hoàn toàn là bị lão gia tử Thọ Vĩ Tường gọi đến với sai đi.
Mặc dù bệnh viện nhân dân tỉnh số 2 cũng không phải là không hiểu chuyện không cho thù lao, thế nhưng có thể đến, cũng đã là ân tình.
Vòng tròn cũng không lớn, chuyện Thọ Vĩ Tường và Lương Hùng tiến hành giảng bài tọa đàm dạy học ở chỗ này cũng được những người ở thành phố xung quanh biết.
Có người có hứng thú thì tự mình lái xe đến để học tập.
Sức khỏe của lão gia tử Thọ Vĩ Tường đúng là có hạn, tuổi không lớn lắm, nhưng chịu đủ tra tấn của phóng xạ, tế bào bạch cầu rất thấp, sức chống chịu cũng rất kém.
Vì thế, để tránh cho không mắc bệnh, những năm gần đây lão gia tử Thọ Vĩ Tường đã rất ít đi giảng bài.
Một cơ hội học tập như thế này, tất cả mọi người đều rất trân quý
Hơn nữa, đây cũng không phải chỉ là phúc lợi đối với những bác sĩ quanh vùng An Dương, mà đối với những bệnh nhân kia mà nói, cũng là như thế
Phải biết, sự kiện khai thông phẫu thuật can thiệp cấp cứu hoàng kim không thể vượt qua bốn đến sáu tiếng.
Thời gian quá lâu, cho dù là phẫu thuật can thiệp rất thành công, những vẫn như cũ không có hiệu quả quá tốt.
Mà thời gian bốn đến sáu tiếng cũng không dư dả, đặc biệt là đối với những bệnh tật vốn dĩ xem trọng trình độ kia là không đủ.
Hơn nữa đối với những bệnh nhân được đưa đến cứu chữa muộn hoặc là bệnh viện bản xứ không có đủ phương pháp cứu trị kia mà nói, thời gian này, thực sự là quá ít
........
Lúc xế chiều, Trần Thương đang ra ngoài khám bệnh.
Hiện tại, danh vọng của Trần Thương rất cao, lúc mới đầu, bệnh viện chỉ là giúp đỡ Trần Thương đánh danh tiếng, người đăng ký số nhiều một chút, còn chủ động đề cử.
Dù sao cũng lo lắng tuổi tác của Trần Thương cò trẻ, có rất nhiều người lúc bốc số, đều muốn tìm những chủ nhiệm những chuyên gia lớn tuổi.
Vừa nhìn thấy tóc trắng trắng, liền cảm thấy là cao thủ gì gì đó.
Thế nhưng, không nghĩ đến Trần Thương mới vừa mở cửa khám bệnh ở bên này, trong nháy mắt đã được bốc đầy
Vậy nên, Trần Thương chỉ có thể hạn chế số còn 100 người.
Nếu không thì nhân số quá nhiều thật sự không khám hết, hơn nữa còn lo lắng chẩn đoán sai bệnh.
Dù sao khám bệnh cũng không phải là mua trà sữa, có thể sản xuất hàng loạt, còn phải chẩn bệnh kiểm tra gì đó nữa.
Người đi theo Trần Thương ra ngoài khám bệnh chính là nghiên cứu sinh, hai người là ở bên Hiệp Hòa đưa đến, phụ trách in đơn thuốc, hai người là bên Khoa y đại học y Đông Dương, đi theo để hỏi bệnh.
Nếu như một mình Trần Thương, thì cũng bận không thể làm nổi.
Thật ra, rất nhiều bác sĩ của các bệnh viện, thậm chí là chủ nhiệm còn muốn qua đây để khám bệnh chung.
Dù sao, đối với bác sĩ mà nói, biện pháp để kéo gần quan hệ nhất chính là đi theo ra ngoài khám bệnh.
Thế nhưng, Trần Thương đã từ chối tất cả.
Anh biết rõ, đi theo ra ngoài khám bệnh đối với rất nhiều người mà nói chính là đến để lôi kéo quan hệ.
Thế nhưng bồi dưỡng học sinh thì, Trần Thương cảm thấy có thể.
Thậm chí hiện tại anh còn đang nghĩ có nên nhận thêm nghiên cứu sinh hay không?
Nếu như muốn nhận thì... Cần mấy người?
Ừm...
Ngoại khoa Tim một người, Ngoại khoa Thần kinh một người, Ngoại khoa Phổ một người, Ngoại khoa Tay một người, Ngoại khoa Gan mật một người, Ngoại khoa Lồng ngực một người, sắp tới anh còn muốn gia nhập vào phương hướng can thiệp, có lẽ cũng phải cần một người.
Như vậy thì, tập hợp bảy người là đủ.
Tập hợp đủ bảy người là có thể kêu gọi là Thầy hướng dẫn Viện sĩ sinh, giáo sư Trần rồi.
Ngay lúc này, điện thoại của Trần Thương vang lên, là một số điện thoại lạ, còn đến từ Hà Nam.
Sau khi bệnh nhân nhìn qua Trần Thương, cười cười nói:
- Giáo sư Trần, cậu nghe điện thoại trước đi.
Hiện tại, người khám bệnh đang rất nhiều, Trần Thương cười cười xin lỗi:
- Vâng, thật là xin lỗi.
Điện thoại vừa mới kết nối, là một âm thanh dồn dập truyền đến
- Xin chào, giáo sư Trần, chúng tôi là Khoa cấp cứu của bệnh viện nhân dân Tân thị tỉnh Hà Nam, tôi là chủ nhiệm Triệu Nam.
- Bên chúng tôi có một bệnh nhân đặc biệt, làm kiểm tra thì phát hiện động mạch cánh tay của ông lão là huyết khối thuyên tắc, chung tôi cùng với Khoa can thiệp cố gắng tiến hành thử trích, thế nhưng động mạch cánh tay của ông lão bị dị dạng bẩm sinh, không có cách nào để hoàn thành việc lấy huyết khối, hiện tại chúng tôi muốn đưa ông lão qua.
- Mời chủ nhiệm Lượng Hùng làm phẫu thuật...
- À đúng rồi, ông lão này là Hà Huy, Hà tiên sinh là cấp đại sư tranh thủy mặc trong nước
- Hi vọng bên cậu có thể... Giúp đỡ một chút.
Tốc độ nói của đối phương rất nhanh, đã nói rõ tình huống lúc này tương đối đặc biệt, sau khi Trần Thương nghe thấy, gật đầu đồng ý:
- Được, bây giờ tôi sẽ liên hệ với chủ nhiện Lương.
Sau khi đối phương vô cùng cảm ơn rồi cúp điện thoại, Trần Thương chuẩn bị liên hệ với Lương Hùng.
Phát hiện điện thoại bên kia căn bản không thể gọi vào được, vẫn luôn đang trong cuộc trò chuyện...